logo
REVIEW>> ĐOÀN TÀU TRONG SƯƠNG MÙ
doan-tau-trong-suong-mu
Tìm truyện
Donate

ĐOÀN TÀU TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả:

Lam Sấu Tử

Độ dài: 44

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2124

“Liệu thế giới này có điểm cuối không?”

“Có, nơi ấy nằm ở vùng Đông Bắc của Nga, cửa ra Bắc Băng Dương, cảng vĩnh viễn không đóng băng – Murmansk.”

Nơi cực bắc lạnh giá đó có lẽ là vùng đất dành cho những người bị thế giới lãng quên, bị yêu thương ruồng bỏ, có lẽ Murmansk dành cho Văn Tuyết. Vào một ngày nào đó của năm hai mươi bảy tuổi, Văn Tuyết không còn gắng gượng được thêm nữa. Cô lên chuyến tàu đến nơi tận cùng thế giới chỉ với một mục đích duy nhất. Văn Tuyết đến Murmansk để ngắm cực quang lần cuối cùng trong đời.

Cô từng đọc được ở đâu đó rằng t ử v ong là lẽ tự nhiên, hoặc vì cơ thể suy tàn, hoặc do tâm lý tuyệt vọng. Thế giới có bảy tỷ người, thiếu đi một người là cô cũng không sao cả, và cũng sẽ không ai tò mò về nguyên nhân thiếu đi một Văn Tuyết trên đời. Như trông thấy bản thân mình tận cùng nơi tăm tối, vẫy vùng và tuyệt vọng. Những chuyện phiền não luôn hiện hữu trong từng giấc mơ của Văn Tuyết, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, bắt được chút hy vọng vào tương lai thì chúng lại nở nụ cười tàn độc, không ngừng nhăm nhe tra tấn cô trong cơn ác mộng.

Công việc không thuận lợi, bị người yêu bỏ rơi, đột nhiên bị cảm, trời mưa nhưng lại chẳng mang ô,... Những ngày như vậy dường như ngập tràn mọi ngóc ngách thế gian, ai cũng có cho mình vài ngày ảm đạm. Còn Văn Tuyết, cô đã sống cả một đời ảm đạm. Lần đi xa này là lần đầu tiên, lần duy nhất, và là lần cuối cùng cô sống vì bản thân.

Trên chuyến tàu mùa đông ấy, Văn Tuyết bắt gặp những điều tuyệt đẹp mà cô chưa từng thấy, chưa từng cảm nhận trong đời. Cánh đồng lúa mì phủ đầy sương giá, mặt hồ đóng băng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tình yêu lặng thầm mà bền bỉ, khúc nhạc xứ bạch dương đẹp ưu sầu, và người đàn ông mà cô sẽ yêu nhất đời này.

Phương Hàn Tẫn đã từng là ánh mặt trời rực sáng lòng Văn Tuyết. Nhưng khi gặp lại anh trên chuyến tàu này, Phương Hàn Tẫn dường như mất hết đi ánh sáng. Vẫn khuôn mặt đó, dáng người cao lớn đó, nhưng ánh mắt và sức sống năm mười tám tuổi kia không còn nữa, tản mát đâu đó nỗi phiền muộn ưu thương. Văn Tuyết cứ ngỡ anh sẽ tiếp tục sống một cuộc đời huy hoàng rực rỡ, chẳng ngờ anh lại mờ dần đi trong biển người.

Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, giữa đất trời hoang vu, mở ra vô vàn chuyện cũ.

Phương Hàn Tẫn từng toả sáng và ưu tú đến vậy, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn. Vào năm tư đại học, bố mẹ anh lần lượt ra đi, để lại cậu em trai Phương Xuân Sinh còn chưa lên ba tuổi, mà quan trọng hơn, cậu bé còn mắc bệnh Down. Trọng trách nuôi dưỡng đổ lên vai Phương Hàn Tẫn chưa tốt nghiệp đại học, chẳng những trắng tay mà còn phải gánh khoản nợ kếch xù do cha để lại.

Từ mây xanh xuống vực thẳm, anh ngã đến thương tích đầy mình, nhưng nào có thời gian liếm láp miệng vết thương, gánh nặng đè lên vai, anh chỉ có thể cắn răng liều mạng bước tiếp. Không ai hay anh đã đi qua con đường lầy lội kia ra sao, vượt qua đêm tối đằng đẵng ấy thế nào.

Vài ngày bên nhau ngắn ngủi đã đủ để Văn Tuyết hiểu được cơn bão lớn quét qua đời cậu trai cô từng yêu thầm những năm tuổi trẻ. Dịu dàng và thấu hiểu như dòng nước ấm, Văn Tuyết có thể bao dung tất cả sự bất hạnh, chở che và ủ ấm trái tim mang thương tích của người khác. Nhưng bên cạnh cô lại không có một ai như vậy, không có ai ấm áp và thương yêu, không có ai dịu dàng che chở, không có ai cả.

Ngay cả đến bậc sinh thành cũng chỉ coi cô như công cụ kiếm tiền, coi cô như một người thừa không hơn không kém. Thậm chí vì tiền, họ có thể “bán” Văn Tuyết cho một người đàn ông từng quấy rối cô thời đi học. Những lời đau đớn như cứa vào lòng, ánh mắt thờ ơ không chút độ ấm và vô vàn sự thật chứng minh, họ sinh ra cô, nhưng chưa bao giờ cho Văn Tuyết tình yêu mà cô nên nhận được.

Càng ngày Văn Tuyết càng hiếm khi cười, càng ngày càng kiệm lời. Ngoại trừ lúc đi làm, ăn, ngủ, hầu như cô không có bất kì hoạt động giải trí nào. Cô không có hứng thú với bất cứ thứ gì, những cô gái trẻ khác đam mê theo đuổi thần tượng, đi du lịch, mê hàng hiệu, ăn uống vui chơi, nhưng những điều ấy trong mắt cô chỉ là thú tiêu khiển nhàm chán và vô nghĩa. Có đôi khi Văn Tuyết cảm thấy mình đã c hết, có đôi khi lại thấy thật ra cô chưa từng thực sự hiểu thế nào là sống. Một chút ấm áp của tình cảm thuở thiếu thời cũng chẳng đủ soi sáng cả con đường phía trước của cô.

Trên con đường đi đến điểm cuối cùng, vậy mà cô gặp lại người từng trao cho mình chút niềm tin le lói suốt quãng đời dài đằng đẵng. Phương Hàn Tẫn nhẹ nhàng và trầm lặng như một tảng băng trôi, tình yêu sâu sắc ẩn sâu trong đôi mắt anh quá đỗi dịu dàng khiến Văn Tuyết gần như chìm vào trong đó. Anh có bờ vai rộng lớn, có trái tim dày dạn gió sương, anh an toàn và ấm áp như ngọn lửa trong đêm đông giá.

“Anh đã nghe một câu: Cái gọi là vực sâu không đáy, nếu thực sự đi xuống, phía trước là tiền đồ vạn dặm. Anh đã từng ở thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời, sau này mỗi bước đi đều hướng tới ánh sáng.”

“Những lời này dành tặng cho em. Văn Tuyết, cố gắng sống vì chính mình một lần được không? Anh sẽ luôn ở cạnh em, cùng ra khỏi đáy vực sâu thẳm, đi tới tiền đồ vạn dặm.”

“Nếu con đường phía trước không có ánh sáng, anh nguyện làm ngọn đèn dẫn lối em.”

“Văn Tuyết, tương lai em còn có anh.”

Nhưng, dường như mọi chuyện không thể như bình minh, qua ngày mới là lại có thêm một hy vọng mới. Tựa như hai ngôi sao băng xẹt qua đêm đen, trong thời khắc giao thoa, ánh hào quang của chúng soi sáng lẫn nhau. Sau đó, anh chạy tới biển trời mênh mông, em lại rơi vào biển sâu u tối.

Bình minh tại Murmansk không phân rõ ngày đêm. Ở nơi đó, thế giới trăng toát mỹ lệ, im lặng và vĩnh hằng. Đó mới là nơi Văn Tuyết thuộc về.

“Phương Hàn Tẫn, anh xuất hiện quá muộn. Có lẽ hai năm trước vẫn còn có hy vọng, nhưng bây giờ nhiệt huyết của em đã bị bòn rút hết, em không có hứng thú với bất cứ thứ gì, em chán ghét bản thân, ghét tất cả mọi người. Nghĩ đến tương lai là em lại sợ…”

Xuống tàu, Văn Tuyết biết cuộc hành trình của mình đã đến điểm cuối. Trên chuyến tàu này, cô đã hiểu, đã yêu, đã buồn đau, đã luyến tiếc hết thảy, nhưng cô không có dũng khí đối mặt với cuộc đời ngổn ngang mà mình đã để lại sau lưng.

“Thật may mắn khi có anh đồng hành suốt chặng đường vừa qua. Thời điểm em gặp được anh cũng chính là lúc em được chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp nhất chuyến hành trình này.

Đừng hỏi vì sao, cũng đừng tìm em nữa. Em có kết thúc của riêng em, anh có cuộc sống của chính anh. Gặp được anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, và sau đó vẫy tay chào tạm biệt. Đối với em như vậy là quá đủ.

Năm mười chín tuổi không dám nói lời thích, năm hai bảy tuổi đã sớm mất đi tư cách giãi bày.

Một câu sau cuối, cám ơn anh, Phương Hàn Tẫn.

Tạm biệt, tuổi thanh xuân của em.”

Câu chuyện còn có đoạn hạnh phúc phía sau, nhưng reviewer sẽ chỉ viết đến đây cùng bạn thôi, dẫu vậy, có một điều đảm bảo rằng hành trình đi tìm lại tình yêu cuộc sống của Văn Tuyết và tìm lại bản ngã chính mình của Phương Hàn Tẫn sẽ là con đường ngập tràn tình yêu dịu ngọt.

Ở nơi trời đất giao nhau trắng xóa một màu, nơi cực quang chiếu sáng thế gian, nơi Văn Tuyết định kết thúc cuộc đời mình, Phương Hàn Tẫn đã cứu rỗi trái tim cô. Anh cho cô thấy tình yêu thực sự trong đời, bày ra cho cô tương lai hạnh phúc nhất, chứng minh cho cô thấy anh có thể cho cô yên bình mà cả đời cô mong mỏi.

Thật may người trong thanh xuân của Văn Tuyết là Phương Hàn Tẫn, cũng may người cô gặp trên chuyến tàu cũng là anh.

“Đoàn tàu trong sương mù” thực sự là một tác phẩm hay hiếm thấy giữa vô vàn truyện “mì ăn liền” không mấy chiều sâu ngoài kia. Văn phong của tác giả vô cùng sáng và phù hợp với nội dung truyện. Cách tác giả xây dựng nhân vật và tình tiết truyện lôi cuốn khó lòng dứt ra được. Mỗi một nhân vật, dù thời lượng xuất hiện vô cùng ít ỏi cũng có những câu chuyện của riêng mình. Tình yêu nam nữ chính dành cho nhau chính là điểm sáng nổi bật của truyện.

Không phải cổ tích với hoàng tử và công chúa, mà chuyện xưa về hai trái tim cô độc đầy vết xước đến với nhau, sưởi ấm và cứu rỗi lẫn nhau mới chính là câu chuyện tốt đẹp nhất thế gian.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc:  Blue Avenue

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN