logo
REVIEW>> ĐÊM DÀI KHÔNG YÊN
dem-dai-khong-yen
Tìm truyện
Donate

ĐÊM DÀI KHÔNG YÊN

Tác giả:

Tiểu Kiều

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 19

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 533

Hậu cung vốn là nơi đầy rẫy hiểm nguy, người trong hậu cung ai cũng phải cẩn trọng với từng hành động của mình. Diệp Trường Ninh không muốn bước chân vào chốn này chút nào, nhưng hoàng thượng đương triều Lý Thừa Mục lại dứt khoát chọn nàng vào cung.

Vậy nên đầu tháng bảy, Trường Ninh nhập cung làm đáp ứng.

Kể từ khi ấy, người tinh ý đều nhận ra hoàng thượng đối xử với Trường Ninh một cách rất khác lạ.

Hắn hay tâm sự với nàng, kể với nàng về những chuyện bận rộn gần đây, còn nói tiền triều lại xảy ra chuyện làm hắn phiền lòng quá thể, có nhiều lúc hoàn cảnh khốn cùng hắn chẳng làm cách nào xử lý công bằng vẹn cả đôi đường được.

Sau đó, Diệp đáp ứng còn được ban thưởng Thái Bình điện, đó là nơi gần chỗ của hoàng đế nhất.

Bao nhiêu ân sủng thế này khiến Trường Ninh trở thành chủ đề bàn tán trong mỗi cuộc trò chuyện của các phi tần. Có người ghen tỵ, cũng có người hâm mộ nàng, nhưng có mấy ai biết rằng…

Khi Lý Thừa Mục chìm trong men say, hắn tìm đến Trường Ninh, ôm nàng vào lòng và liên tục thủ thỉ rằng hắn nhớ nàng, nhớ Dục nhi của hắn…

Dục nhi? Dục nhi có phải là nàng đâu?

Hóa ra Dục nhi là vị hoàng quý phi vô cùng được sủng ái nhưng lại xấu số, từ giã trần gian tại hậu cung. Hóa ra hoàng đế đối xử khác biệt vì sự tương đồng của nàng và hoàng quý phi mà thôi. Hóa ra, Diệp đáp ứng cũng chỉ là một thế thân thôi.

Mà Trường Ninh nàng vốn cũng chẳng mong chờ gì ở bậc quân vương, hơn nữa, nàng và hắn còn một đoạn quá khứ đau khổ, đó là mối thù diệt cả gia đình nàng.

Lý Thừa Mục vốn là kẻ thù không đội trời chung với nàng.

Song mỗi một lần mở miệng, những lời nói ra hoàn toàn chống lại tình cảm xuất phát từ trái tim, đi chệch hướng so với quỹ đạo mà nó nên có. Từng từ từng chữ của hắn lại gieo vào lòng nàng một loại cảm xúc không thể giải thích được. Vừa chạm vào là ngứa, ngứa đến tê dại, ngứa cứ triền miên, ngứa mà chỉ muốn dằn xuống đáy lòng vùi lấp nó đi, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự tấn công mãnh liệt ấy.

Lý Thừa Mục quan tâm nàng như vậy, bảo vệ nàng như thế khiến Trường Ninh quên mất lý do để bản thân tiếp tục oán hận Lý Thừa Mục, nhưng lại không dập tắt được ngọn lửa căm thù sâu trong thâm tâm nàng.

Thật ra nàng cũng chẳng muốn báo thù hay rửa hận gì cả, nàng mong có được sự tự do chân chính trên thế gian này, đó không phải tự do khi đứng trên đầu vạn người, không phải sự tự do tự tại trong cung, mà là sự tự do khi đã hóa giải được khúc mắc, gỡ bỏ gông cùm xiềng xích giam giữ trái tim mình bấy lâu nay.

Nhưng Lý Thừa Mục chẳng tiết lộ sự thật năm ấy, hắn chỉ có thể hứa với Trường Ninh là sẽ bảo vệ nàng một đời bình an.

Dần dà, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng, thế thân của thế thân, ai là thế thân của ai?

Tất cả phi tần trong cung đều mang bóng hình của người hắn yêu. Thế nên khi chướng ngại vật được loại bỏ hắn mới dám mở lời:

“Hiện giờ đã không còn ai có thể kìm hãm trẫm nữa rồi, trẫm có thể cho nàng một danh phận.”

“Bảy năm, Dục nhi, bảy năm, trẫm chưa bao giờ lập Hậu.”

Dục nhi mà Lý Thừa Mục nhung nhớ chính là nàng, cái tên Trường Ninh cũng là do hắn đặt cho.

Song khúc mắc trong lòng nàng vẫn mãi là bức tường vô hình ngăn cách tình cảm của họ. Bao ký ức ùa về cùng nỗi tiếc nuối từ tuổi trăng tròn:

“Rõ ràng ta đã chờ lâu như thế, từ năm bảy tuổi quen biết hoàng thượng, chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh. Ta một lòng chờ đợi, đợi từ tóc trái đào tóc để chỏm rồi đến khi trổ mã thành thiếu nữ tuổi trăng tròn, chỉ đợi hoàng thượng dâng tấu xin cưới ta về làm vợ. Nhưng cuối cùng ta đợi được cái gì đây?”

Rõ ràng Trường Ninh vẫn luôn hy vọng mình trở thành tân nương của ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục, nhưng thứ đón chờ nàng lại là thánh chỉ ban hôn với thái tử đương triều.

Năm đó, họ đã không làm được, thế nên cho dù bây giờ nắm lấy tay người, cho dù bây giờ gắn bó làm bạn, nhưng cuối cùng chẳng thể trốn thoát được mảnh hồi ức chưa lúc nào phai mờ, cùng với kết cục qua loa không trọn vẹn.

Tất cả giờ đây cũng chỉ là sự tiếc nuối của bản thân nàng và Lý Thừa Mục. Tất cả cũng chỉ còn là câu giá mà…

Giá mà năm ấy tròn mười sáu, mười dặm hồng trang, người vén khăn voan cho nàng là ngũ hoàng tử, thì tốt biết mấy…

***

Ngay từ đầu, “Đêm dài không yên” đã mang một màu ảm đạm với cái c.hết của một vị phi tần nhưng phải đến tận chương cuối, sự xót xa và tiếc nuối mới được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Lý Thừa Mục phải trả giá rất nhiều cho những hành động của tiền triều, hắn không thể lấy người con gái hắn yêu và chịu sự uất hận của nàng. Hắn tôn trọng nàng và làm tất cả để dọn sẵn cho nàng một con đường êm ả.

Lý Thừa Mục và Trường Ninh yêu nhau là thật nhưng bỏ lỡ nhau cũng là thật. Vậy nên họ không thể tránh được kết cục chia ly.

“Đêm dài không yên” không chỉ là chuyện tình đầy tiếc nuối, không chỉ là những màn cung đấu thường thấy mà truyện còn có sự quan tâm, chăm sóc của những phi tần trong cung. Sự ấm áp của những người đồng cảnh ngộ dành cho nhau cũng phần nào làm vơi đi nỗi day dứt trong truyện.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Năm nay gió xuân thổi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN