logo
REVIEW>> ĐỆ ĐỆ CỦA TA TRÁO ĐỔI LINH HỒN VỚI THÁI TỬ
de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-t
Tìm truyện
Donate

ĐỆ ĐỆ CỦA TA TRÁO ĐỔI LINH HỒN VỚI THÁI TỬ

Tác giả:

Nhan Huyễn Khanh

Reviewer:

Độ dài: 121

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 207

Ngày xuân trăm hoa đua nhau khoe sắc, váy áo rực rỡ dập dìu giai nhân tài tử, tiếng cười nói huyên náo vang vọng giữa rừng đào thơm ngát. Giữa khung cảnh thơ mộng như vậy, cuộc gặp gỡ của đệ nhất quý nữ kinh thành cùng Thái tử tuấn tú cao ngạo đã diễn ra, hai người nên thoáng chốc chạm mắt đã phải lòng nhau, không hẹn mà “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” mới đúng.

Nhưng mà không.

Sở Ngọc Lang âm thầm lợi dụng hắn để tính kế những tiểu thư khác, Tư Mã Tĩnh liếc mắt đầy kiêu ngạo xuống chế giễu nàng là đồ tâm cơ độc địa.

Lần gặp đầu tiên kết thúc không vui, chung quy cũng vì mối quan hệ bị ràng buộc bởi những lợi ích, đấu đá, tranh giành hoàng quyền. Sở Ngọc Lang là đích trưởng nữ của Sở gia, là đối thủ một mất một còn với nhà ngoại của Tư Mã Tĩnh.

Nghe nói nàng cùng với một hoàng tử khác là Tư Mã Huân đính ước với nhau, mà tên Tư Mã Huân kia nếu không phải là tranh thủ sự hài lòng của phụ hoàng thì cũng là âm thầm trợn mắt n guyền r ủa hắn mau c hết để nhường lại vị trí Thái tử.

Hừ, một đám người tâm địa rắn rết, không xứng để Cô để vào mắt.

Tư Mã Tĩnh trời sinh đã kiêu ngạo, mọi chuyện đều phải thuận theo ý muốn của hắn. Nhưng sao hắn ngờ được những việc mà trời cao đã an bài kia chứ.

Hắn bị á m s át, không c hết nhưng hôn mê sâu, lúc tỉnh giấc đã thấy mình nằm sau một bức rèm trướng, bên giường là một nữ tử xinh đẹp đầy vẻ nôn nóng, lo lắng nhìn hắn.

“Trĩ Nhi, đệ sao rồi? Mau nói cho a tỷ biết.”

Trĩ Nhi nào? Lại là nữ nhân Sở gia này, tại sao lại ở bên cạnh giường của hắn?

“Trĩ Nhi, trả lời a tỷ đi, đừng ngẩn ngơ như vậy?”

Trĩ Nhi là cái gì? Tại sao lại dám gọi hắn như vậy! Phải ra lệnh phạt nàng tội khi quân!

“Trĩ Nhi! Đệ thấy trong người thế nào?”

Thái tử điện hạ giơ tay, chỉ thấy hai bàn tay tròn vo mũm mĩm ve vẩy trước mặt.

“...???”

***

Sau nửa ngày đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tư Mã Tĩnh phải chấp nhận sự thật rằng, mình và tiểu công tử bị ngốc của Sở gia đã tráo đổi linh hồn với nhau. Quả là một sự sỉ nhục không hề nhỏ, đường đường là một vị trữ quân cả đời không gần nữ sắc, hiện tại phải giơ tay cho tỳ nữ thay y phục, há miệng cho nữ nhân đút bánh kẹo, giả vờ đáng thương ngây ngốc đi học cùng với những tên tiểu tử khác.

Nhưng trong cái rủi còn có cái may. Dưới thân thể của Sở Trĩ, hắn có thể tự do ra vào phủ đệ để tìm kiếm, thu thập chứng cứ lật đổ Sở gia, vạch trần những gương mặt giả nhân giả nghĩa kia của cha con Sở Ngọc Lang. Mọi kế hoạch đều được đề ra rất hoàn mỹ, không ai có thể nghĩ tới Thái tử cao quý đang ở trong thân xác một tên ngốc cả.

Duy nhất chỉ có một bất ngờ ngoài ý muốn. Một bất ngờ nho nhỏ thôi, hắn từng nghĩ như thế. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, bất ngờ nho nhỏ ấy đã từng chút từng chút lớn dần lên, cuối cùng rút cạn hết những dũng khí, hao tâm tổn trí của hắn, đẩy hắn vào con đường không thể quay đầu.

Đệ nhất quý nữ kinh thành Sở Ngọc Lang, năm chín tuổi mồ côi mẹ, cùng với đệ đệ có vấn đề về đầu óc lớn lên, giữ mình, cũng như tìm kiếm một chỗ đứng trong chốn khuê môn cao quý nhưng đầy mưu mô tranh đoạt này. Nàng xinh đẹp tuyệt mỹ, tinh thông cầm kỳ thi họa, người gặp người mến, là quân cờ đắc ý nhất mà Sở gia có thể bồi dưỡng để phò trợ Tư Mã Huân lên ngôi.

Nhưng Sở Ngọc Lang, ngoài bản thân và Sở Trĩ cùng với hai nha đầu bên cạnh, nàng chưa từng tin tưởng bất cứ một ai. Nàng biết mình tâm cơ thâm trầm, mưu mô xảo quyệt giống như lời Thái tử đã nói, mọi việc diễn ra trước mắt đều được tự động quy đổi thành lợi ích và thiệt thòi, chưa từng có tình sâu nghĩa nặng, càng không có gia môn tình thâm gì cả.

Nàng biết như vậy, nhưng nếu không tự mình đứng lên thì sẽ bị dòng đời đẩy ngã, nếu không tự mình vùng vẫy thì sẽ bị sóng gió cuốn trôi.

Nhiều người thèm muốn vị trí gia chủ, nhiều nữ nhân Sở gia cũng có tâm tư riêng của mình. Nhưng Sở gia vốn là của Sở Trĩ, dù có ngốc nghếch nhưng cậu vẫn là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận, nàng làm tất cả là vì muốn đảm bảo một Sở gia yên ổn cho cậu.

Sở Ngọc Lang vô tình nhẫn tâm với cả thế gian, chỉ dành sự bao dung dịu dàng của mình duy nhất cho đệ đệ. Nàng không bao giờ để mình phải chịu thiệt, nhưng chấp nhận ăn tôm do Sở Trĩ đút mặc dù bị dị ứng nặng. Nàng vốn ưa sạch sẽ, lại kiên nhẫn lau đi những vết mực do Sở Trĩ dây lên quần áo, còn lau tay cho cậu. Nàng chưa từng phải hạ mình chờ đợi ai, lại nắm tay Sở Trĩ dắt cậu băng qua màn đêm tối tăm về biệt viện, ngồi bên giường chúc cậu ngủ ngon, hao tâm tổn trí khiến cho cậu vui vẻ bình an.

Tư Mã Tĩnh dưới thân thể Sở Trĩ thấy được tất cả những điều này. Hắn không quen thân mật với người khác, cũng phải nhẫn nhịn giả vờ để đạt được mục đích, chỉ là không nhịn được cảm thán sự dịu dàng cùng bản lĩnh của Sở Ngọc Lang.

Trước mặt Sở Trĩ là như vậy, nhưng đối với những người khác thì sao? Nếu không phải tận mắt thấy, hắn sẽ không bao giờ tin được nữ tử đáng yêu tình thâm với Tư Mã Huân, nữ tử nhu mì hiếu thuận trước mặt tổ phụ tổ mẫu, nữ tử ra dáng trưởng tỷ trước mặt các tiểu thư khác, cùng với nữ tử lạnh lùng đầy kiêu ngạo ấy lại là cùng một người.

Chỉ dựa vào bản thân, nàng khiến cho một hoàng tử phải mê đắm nàng, những người dám đối nghịch với nàng đều phải chịu phạt, còn ai dám đụng đến Sở Trĩ đều phải trả giá rất đắt.

Nhưng ẩn dưới vẻ bề ngoài ấy, lại là một người như thế nào?

Tư Mã Tĩnh tự hỏi bản thân mình câu ấy, hình ảnh Sở Ngọc Lang vì che chở cho mình mà bị kiếm đâm xuyên người dừng lại trước mắt, khảm thật sâu vào trong tâm trí. Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn bất lực nhìn mọi việc diễn ra, không có sức lực, không có vũ khí, cũng không có khả năng để bảo vệ nàng. Một thân yếu đuối mỏng manh như vậy, liều mạng lao ra trước cản một kiếm để đệ đệ có thể an toàn chạy thoát.

Sở Ngọc Lang, rốt cuộc thì ngoài Sở Trĩ ra, trong tim nàng còn có thứ gì khác hay không?

***

Sau khi trở về thân xác của mình, việc đầu tiên Tư Mã Tĩnh làm là gọi hết thái y chạy lên núi cứu nàng, sau đó trở lại hoàng cung xin phụ hoàng tứ hôn cho mình với nàng.

Sở Ngọc Lang mới tỉnh dậy đã bị đạo thánh chỉ làm cho ngây ngốc. Theo kế hoạch thì nàng phải gả cho Tư Mã Huân mới đúng chứ? Tại sao lại là Thái tử, chẳng phải Thái tử rất ghét nàng sao? Nhưng mà mặc kệ là ai, nàng cũng phải làm cho tốt bổn phận cái đã.

“Sao vậy? Nhìn sắc mặt nàng như vậy, có vẻ như không muốn gả cho Cô?”

“Thái tử phong thái thiên tư đều hơn người, Ngọc Lang ngưỡng mộ còn không kịp, sao có thể ghét bỏ?”

“Sở Ngọc Lang, nàng nhìn Tư Mã Huân lâu như vậy, có phải vẫn còn tương tư chưa dứt với hắn đúng không?”, nồng nặc mùi giấm.

“Thái tử nói đùa, trước giờ Ngọc Lang với Ngũ hoàng tử chưa từng có qua lại, chỉ có quan hệ mẫu tộc mà thôi.”

Nàng cười rất xinh đẹp, uyển chuyển lại yêu kiều, bất cứ nam nhân nào cũng phải mềm lòng vì nàng.

Tư Mã Tĩnh dù biết nữ nhân này không đơn thuần, lại cứ không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo khi được nàng khen. Lời mật ngọt thường bùi tai, cứ ngỡ Thái tử điện hạ vốn đã quen với lời nịnh hót sáo rỗng, lại phải xiêu lòng vì từng câu từng chữ nàng thốt ra.

Vì thế, hắn mang hết những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này cho nàng, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng nói thích, đều có thể. Tư Mã Tĩnh vốn không tin thần tin Phật, nhưng muốn một lần ghi quẻ cầu duyên treo trên cây, cầu mong hai người họ được đầu bạc răng long. Hắn nhìn tân nương xinh đẹp như hoa của mình, thầm nghĩ nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.

Nhưng tâm ý của hắn, chắc gì Sở Ngọc Lang đã biết mà cảm động? Thủ đoạn cũ rích nàng dùng với Tư Mã Huân cũng coi như có tác dụng, tuy Tư Mã Tĩnh có chút khó đoán hơn, nhưng bộ dáng tình thâm của hắn lại khiến cho hai nha hoàn của nàng cảm động. Từ lúc nhận thánh chỉ gả vào Đông cung, nàng lại lần nữa lên kế hoạch thâu tóm quyền lực, quản lý hậu cung Thái tử, sau đó ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, đảm bảo được Sở gia cho Trĩ Nhi.

Nàng diễn nhiều thành quen, chỉ là lúc bị Tư Mã Tĩnh vạch trần, nàng cảm thấy xấu hổ nhục nhã chưa từng có, vung tay cho hắn một cái tát trời giáng.

Sau khi gả vào Đông cung, vẫn cứ tính toán trong lòng, ngày đại hôn ngồi trên giường hỉ thì âm thầm nghĩ xem làm thế nào để ra oai phủ đầu với những thị thiếp khác. Kết quả, một bóng dáng tiểu thiếp cũng không có, cả Đông cung rộng lớn chỉ có một nữ chủ tử là nàng. Trước kia mỗi lần tham dự yến tiệc, nàng sẽ lặng lẽ lên kế hoạch thoát thân cho mình. Sau này, chỉ cần nàng thấy không vui, Tư Mã Tĩnh sẽ vô cùng đúng lúc xuất hiện kéo nàng đi.

Ngay cả lúc nàng tính kế hắn, khiến hắn bị thương mất nửa cái mạng, hắn dù biết sự thật vẫn chỉ oán trách sao nàng lại để bản thân bị thương. Tư Mã Tĩnh nhiều lần chấp nhận hạ mình quỳ xuống dưới làn váy của nàng, nhiều lần muốn hái tất cả sao trên trời xuống, cũng nhiều lần tự nhủ phải cho nàng một cuộc sống thật hạnh phúc, bù đắp tất cả đắng cay tủi nhục trước kia của nàng.

“Sở Ngọc Lang, nàng có từng có chút tình ý nào với Cô không? Chỉ một chút thôi cũng được.”

“Không có, chưa từng”, nàng đáp, “Không phải điện hạ rất đau lòng đứa con này sao? Thiếp nói cho người biết, hết thảy những chuyện này đều là giả, tất cả là vì thuyết phục điện hạ chấp nhận Sở gia của thiếp mà thôi.”

Nàng đang nhẫn tâm nói cho hắn biết, tất cả những lúc vui buồn giữa hai người họ, từ trước đến nay đều được biên diễn, đều được tính toán mưu lợi từ trước. Không có tình triền như phu thê, càng không có chuyện nàng đem hết ruột gan ra yêu thương hắn như cách hắn làm, ngay cả chút ỷ lại dựa dẫm nàng cũng không đặt nơi hắn. Trái tim của nàng cứng rắn tựa sắt đá, bao nhiêu tâm ý tình cảm cũng không thể tưới đẫm, làm cho nó tươi thắm trở lại.

Tư Mã Tĩnh từng thấy các phi tần, hoàng tử trong cung bày mưu bẩn kế hèn tranh quyền ra sao, nhưng Sở Ngọc Lang lại từ trong đó bước ra mà lớn lên, trở thành một quý nữ thông minh khéo léo nhưng chẳng có một sở thích, niềm vui nào cho riêng mình. Hắn tự biện hộ cho nàng rằng, có lẽ chính vì vậy nên nàng mới sinh lòng phòng bị nặng nề như vậy.

Phải rồi, chắc chắn là như vậy.

Lòng tự tôn cao ngạo của Thái tử điện hạ đã bị giẫm nát xuống như thế đấy.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Trúc - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN