logo
REVIEW>> DÂY DƯA VỚI ĐÊM XUÂN
day-dua-voi-dem-xuan
Tìm truyện
Donate

DÂY DƯA VỚI ĐÊM XUÂN

Tác giả:

Mang Li

Độ dài: 124

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 331

Giới thiệu:

Cuộc tương phùng của bọn họ là sánh bước bên nhau.

-

Trong số các minh tinh đang hot trong giới giải trí gần đây.

Một người là ngôi sao nữ tên Lương Âm Dạ, nhờ vào phim mới, cô mạnh mẽ trở lại giới giải trí, một người còn lại là đạo diễn Văn Yến vừa thu hoạch mấy giải thưởng trong lễ trao giải Hoa Quế.

Gặp nhau tại buổi dạ tiệc, bọn họ lễ phép hời hợt giống người lạ.

Chỉ nhìn mỗi cảnh tượng này thôi thì cũng không ai nghĩ năm năm trước bọn họ từng "quen thuộc" cỡ nào.

Cô là nhân vật nữ chính trong tất cả các bộ phim của anh, hơn nữa, phim của anh chưa bao giờ có cảnh hôn của cô.

Người hâm mộ cặp đôi của bọn họ đã từng một thời là thế lực không thể ngăn cản được.

Chỉ tiếc, không biết vì sao, đã năm năm bọn họ không liên lạc với nhau.

Lúc chương trình “Tối Nay Hẹn Hò Không” công bố khách mời bí ẩn, điều làm tất cả mọi người ngạc nhiên là… Văn Yến và Lương Âm Dạ!?

*

Ngày ấy, Lương Âm Dạ suýt nữa bỏ chạy.

Nhẫn nhịn mãi, cô vẫn ở lại để ghi hình.

Cô giữ lễ phép và khách sáo, cho đến khi bất ngờ được bắt cặp với anh để tạo thành CP, ngay trước tất cả ống kính và nhân viên làm việc, lúc này, cô đưa ra sự nghi ngờ: "Không thể nào!"

Chỉ xem mối quan hệ bây giờ giữa bọn họ thôi, có ai có thể nghĩ tới năm đó, bọn họ cũng từng "cùng nhau vui sướng hết mức ở chỗ không người".

Xem hiện trạng của bọn họ thôi, mọi người chỉ sinh lòng cảm thán, cho đến khi cánh săn ảnh đột nhiên tuồn ra một đoạn video…

Trong video, cô bị anh chặn ở trong góc.

Ngón tay của người đàn ông đè lên đuôi mắt ửng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn: "Còn không chịu trách nhiệm?"

Cô muốn chạy, nhưng đường đi lại bị anh chặn lại, cô sốt ruột đến mức khóe mắt càng đỏ hơn.

Mọi người: Ủa???

*

Vào khoảng thời gian căn bệnh t rầm c ảm của cô nặng nhất.

Dáng vẻ anh dỗ dành cô uống thuốc khiến cô cảm thấy cô giống như sinh mạng của anh.

Mà sau này, bài đăng công khai của anh khuấy động toàn mạng xã hội: "Có được là may mắn của tôi, mất đi là vận mệnh của tôi."

[Sàn kịch nhỏ]

Trên mạng đồn rằng, lúc Lương Âm Dạ quay cảnh tình cảm trong phim mới, đạo diễn Văn đến thăm đoàn phim.

Ngày đó, sắc mặt anh sa sầm, kiệm lời tới nỗi đáng sợ.

Đứng im tại chỗ, nhất quyết phải nhìn tận mắt, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Mà sau khi Lương Âm Dạ quay xong cảnh đó, lại lập tức biến mất cả một ngày.

Đêm xuân ẩm ướt, quấn lấy anh như dây leo.

Tình yêu của anh âm thầm như vậy đấy, nhưng lại cầu nguyện em có thể phát hiện ra nó.

***

Lúc nhận tham gia chương trình này Lương Âm Dạ cũng không ngờ được mình sẽ gặp lại Văn Yến, hai người họ đã năm năm không gặp nhau, năm năm không liên lạc.

Không ai biết Lương Âm Dạ muốn gặp lại Văn Yến nhiều thế nào, cũng không muốn gặp lại anh nhiều thế nào.

Văn Yến còn trẻ mà đã thành danh, năm đó, bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh nhận được thành tích rất tốt. Nhờ nó mà anh bước vào giới giải trí, cứ thế mà vô số người biết đến tên tuổi đạo diễn mới.

...Mà nữ chính trong phim điện ảnh đó chính là Lương Âm Dạ.

Cô là nữ chính đầu tiên của anh.

Tên tuổi của hai người mới cùng lúc xông vào trong tầm mắt công chúng.

Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu hợp tác lần thứ hai.

Từ lần đầu quay phim, không khó nhìn ra bọn họ còn ngây ngô, rất nhiều chỗ vẫn còn khuyết điểm, chỉ có điều, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, mới khiến nó nhận được nhiều sự yêu thích như vậy. Mà bộ phim điện ảnh thứ hai, rõ ràng bọn họ đã tiến bộ, thành tích cao hơn bộ đầu tiên một tầng.

Sau này, bọn họ chỉ tốn hai năm là đã trở thành khuôn mặt quen thuộc trong giới giải trí.

Trong giới giải trí, có rất ít người quen nhau từ bé, giúp đỡ nhau đi lên giống bọn họ, mà CP Dạ Yến cũng ra đời vào lúc đó.

Quãng thời gian đó, chỉ cần có người quen biết một người trong số bọn họ, thì không thể không quen người còn lại. Mối quan hệ giữa bọn họ tốt đến mức mọi người đều biết.

Lúc tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục hợp tác, bọn họ lại đột nhiên tách nhau ra làm việc.

Văn Yến và Lương Âm Dạ có thể coi là thanh mai trúc mã, hai người họ quen nhau từ khi còn thiếu niên, sau đó cùng nhau tiến vào giới giải trí, cùng nhau nỗ lực đi lên, vốn tưởng rằng họ sẽ nắm tay nhau đi đến tận cùng trời đất thì biến cố đột ngột xảy ra khiến họ mang theo vết thương mà chia lìa năm năm.

Lương Âm Dạ vốn là cô hai nhà họ Lương của Thân Thành, trên cô còn có một người chị song sinh tên là Lương Xán. Thế nhưng chỉ những người thân thiết mới biết chuyện này, còn người ngoài đều cho rằng nhà họ Lương chỉ có một cô con gái là Lương Xán mà thôi.

Bởi vì khi còn nhỏ Lương Âm Dạ bị cha mẹ đưa về quê cho bà nội nuôi dưỡng. Trẻ con khó chăm sóc, hơn nữa còn là một cặp sinh đôi, khi đấy nhà họ Lương lại đang đà phát triển, họ dự định đưa đi một vài năm thôi, nhưng chẳng ngờ một lần đi này là mười sáu năm.

Mười sáu tuổi Lương Âm Dạ trở về nhà, nhưng đứa nhỏ thiếu tình thương cha mẹ thường nhạy cảm hơn người bình thường, huống hồ nhìn chị gái song sinh vừa nhận được tình thương cha mẹ vừa nhận được sự giáo dục hoàn mỹ khinh thường, bài xích mình khó lòng tránh khỏi tâm lý sụp đổ, vụn vỡ. Rõ ràng là họ có cùng một xuất phát điểm nhưng lại không nhận được đối xử ngang nhau.

Rõ ràng bọn họ là song sinh, chị em ruột cùng một mẹ, từng sống cùng nhau mười tháng trong một “căn nhà”. Nhưng bởi vì lúc trưởng thành có mấy năm tách biệt, bọn họ lại rất xa lạ. Ham muốn chiếm hữu của Lương Xán rất mạnh, sau mười mấy năm sinh sống như “con một”, cô ta vô cùng kháng cự khi có thêm cô đột nhiên bước vào căn nhà của cô ta.

Mà đối với Lương Xán, hoàn cảnh này rất quen thuộc, còn đối với Lương Âm Dạ lại xa lạ vô cùng.

Ở trong địa bàn của mình, Lương Xán không hề cố kỵ mà đuổi cô ra khỏi thế giới của mình, rõ ràng giơ cao tấm bảng “không chào đón”.

Nhìn ba người họ đứng cạnh nhau, xung quanh như có một chiếc lồng kính lớn ngăn cách cô với họ, Lương Âm Dạ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô cảm giác bản thân giống như lục bình không rễ, mặc dòng nước đẩy trôi không gì ràng buộc.

Chính vào lúc này, Văn Yến đến bên cô, anh vươn tay níu giữ cô, buộc lên cô sợi dây liên kết với thế giới này, cũng tự mình buộc lên kết nối giữa họ.

Nếu nói Lương Âm Dạ là định mệnh Văn Yến, thì Văn Yến chính là lý do tồn tại của Lương Âm Dạ.

Năm đó khi mối quan hệ giữa bọn họ tốt đẹp nhất, Lương Âm Dạ dự định tỏ tình với Văn Yến, chỉ là cô chưa kịp nói ra thì vô tình thấy được tin nhắn của anh và mẹ, vài dòng ngắn ngủi, nhưng lại giống như có sức mạnh lớn lao, rút cạnh mọi sinh lực của cô, bà ấy nhắn rằng: “Vậy con nhớ nói rõ cho tiểu Dạ là con không thích con bé.”

Lúc đấy Lương Âm Dạ cho rằng tâm ý của cô rõ ràng quá, bị anh nhìn thấu được nên chuẩn bị cắt đứt tất cả mọi chuyện. Sau đấy hai người họ phát sinh quan hệ, Lương Âm Dạ không muốn ràng buộc anh nên quyết định rời đi.

Lương Âm Dạ không biết, tâm ý của anh với cô so với cô còn rõ ràng hơn, đến mức tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đến mức khi gia đình anh phá sản, mẹ anh vì không muốn cô bị cuốn vào chuyện này mà không tiếc lời khuyên nhủ anh nên vạch rõ giới hạn với cô, sau đó trùng hợp bị cô nhìn thấy.

Gia đình cô cũng muốn ngăn cản cô với anh, đáng lẽ sau đêm đó anh đã đi tìm cô rồi, nhưng bị mẹ cô cản lại.

Một lần bỏ lỡ, chính là năm năm.

Năm năm sau gặp lại, Văn Yến đã vượt qua bụi gai để chờ đón ánh mặt trời, nhưng Lương Âm Dạ lại sắp bị bụi gai vùi lấp. Lương Âm Dạ bị mắc bệnh t rầm c ảm.

Không có Văn Yến, Lương Âm Dạ giống như chiếc diều đứt dây, phiêu dạt không chốn về. Những tổn thương của quá khứ, những áp lực của hiện tại khiến cô từng chút vỡ vụn. Cuộc đời cô bắt đầu bị bóng đêm cắn nuốt, tuyệt vọng.

Nhưng không sao cả, lần này Văn Yến đến rồi. Ngay cả năm năm xa cách đó anh vẫn chưa từng thật sự rời xa cô, vào lúc cả anh và cô đều khó khăn nhất, anh vẫn thầm lặng giúp đỡ cô.

“Tình cảm thì có gì đáng nói?

Tình yêu tự có ý trời.

Có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi.”

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được. Phải là tình yêu như thế nào thì mới có thể móc nối với “vận mệnh”. Mới có thể khiến anh nói ra lời nói “có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi” như vậy.

Lương Âm Dạ khiến cho mình hiểu ra nhân sinh không phải vượt qua bụi gai, mưa gió để thấy ánh mặt trời, mà là khiêu vũ trên bụi gai, ca hát trong mưa gió đi về phía mặt trời.

“Anh ôn tồn hỏi: “Anh có thể yên tâm về em không?”

“Anh phải yên tâm về em.” Cô nhìn thấy anh thật sự đang suy nghĩ chuyện này, thái độ cũng mềm mỏng hơn, không khỏi cong môi khẽ cười: “Em muốn đến để yêu anh thật tốt. Em còn muốn yêu anh cực kỳ lâu dài.”

Trái cổ anh chuyển động, vào một khắc kia, cổ họng không thông khó tả.

Mỗi một chữ đều giống như là một giọt sáp đèn cầy nhỏ giọt xuống lồng ngực anh, để lại dấu ấn nóng bỏng, nhưng anh cam tâm tình nguyện, thậm chí, còn muốn nó nhỏ xuống nhiều hơn.

Anh nghĩ anh thành công rồi, cô mượn Phùng Xuân mà sống lại. Cô đang thay đổi tốt hơn.

“Sương khói che đi đài các, ánh trăng giấu đi bến đò.””

Nhưng bến đò của cô là anh, vì vậy cô sẽ không sợ không tìm được chốn về nữa rồi.

Ngày xuân man mát

Đêm xuân dịu dàng

Một lần quyến luyến

Cả đời dây dưa.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bơ - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN