logo
REVIEW>> DẪU THẾ NÀO CŨNG MUỐN Ở BÊN NHAU
dau-the-nao-cung-muon-o-ben-nhau
Tìm truyện
Donate

DẪU THẾ NÀO CŨNG MUỐN Ở BÊN NHAU

Tác giả:

Dung Quang

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1235

“Ai bảo trắng và đen không xứng với nhau?

Trên thế giới không có chuyện gì là tuyệt đối cả

Từng có người hát rằng ánh sáng trắng ban ngày không hiểu màn đêm đen huyền

Nhưng có em hiểu được vẻ đẹp của anh.”

Vưu Khả Ý yêu một người.

Người ấy không là tổng tài bá đạo, cũng chẳng phải công tử nhà giàu. Thậm chí anh còn chẳng bằng những chàng trai dù gia cảnh bình thường nhưng sẽ có nhiều cơ hội tiến xa hơn trong tương lai.

Anh là một gã côn đồ, không việc làm, không ngày mai.

Cũng chẳng hề có cho mình một gia đình trọn vẹn.

Nếu hỏi cô tại sao lại yêu anh, có lẽ phải quay trở về khoảng thời gian lúc hai người lần đầu gặp gỡ. Người đàn ông lái xe taxi cứu giúp cô thoát khỏi gã nát rượu, dường như từ khi ấy cô đã có ấn tượng sâu sắc với anh. Có điều cô tưởng anh là một tài xế taxi, chứ không biết rằng anh là một gã giang hồ bụi bặm.

Những tưởng chỉ gặp nhau một lần, nào ngờ sợi dây duyên phận vô hình cứ kết nối hai đường thẳng song song ấy lại với nhau. Anh luôn xuất hiện bên cạnh cô mỗi khi cô tuyệt vọng, dành cho cô sự dịu dàng yêu chiều, sự quan tâm và chăm sóc lặng lẽ mà cô chưa bao giờ nếm trải.

Vô số lần cô muốn chạy trốn, muốn tìm lại lí trí, muốn vạch rõ ranh giới với anh, nhưng dường như khi ở bên anh, con tim luôn chiến thắng tất cả.

Tại sao anh lại dịu dàng với cô như vậy?

Tại sao anh lại không kéo cô xuống vũng bùn chung với mình, mà luôn tìm cách khuyên nhủ cô, lánh xa cô, không muốn cô liên quan gì đến anh?

Tại sao một tên côn đồ có thể tốt đến thế, đến mức khiến trái tim cô như được ngâm trong đường, dù bất cứ lúc nào bất kỳ ở đâu, mỗi khi nhớ tới anh đều có thể khẽ mỉm cười?

Đối với Vưu Khả Ý mà nói, chuyện rắc rối lớn nhất trong đời cô là cùng lắm là áp lực từ phía gia đình, mẹ bắt cô phải đi theo con đường bà đã trải sẵn, muốn cô thay bà hoàn thành giấc mộng dang dở năm xưa.

Nhưng đối với một Nghiêm Khuynh từ bé đã nhìn thấu lòng người nóng lạnh, biết rõ bản thân phải mạnh hơn kẻ khác mới có thể tồn tại, đó lại là một niềm mơ ước lớn lao. Thế giới của anh cô đơn trơ trọi, chỉ có kẻ mạnh và yếu, sẽ xảy ra mưa gió bão bùng bất kỳ lúc nào.

“Vưu Khả Ý, tôi là côn đồ, là một kẻ không có việc làm, không phải một đại ca giới x ã h ội đ en uy phong lẫm liệt như trong tưởng tượng của em.”

“Tôi chỉ là một kẻ hô đánh gọi g iết sống bên rìa pháp luật mà thôi, em hãy nhìn cho kỹ.”

Có lẽ bất kỳ một người bình thường nào, khi nghe Nghiêm Khuynh nói như vậy sẽ chọn cách quên tất cả đi, từ nay người đi đường người ta đi đường ta, cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Thế nhưng Vưu Khả Ý lại không giống như vậy. Kể từ ngày có anh bước vào, dường như thế giới xung quanh cô đã đổi thay. Chỉ tiếp xúc vài ba tháng ngắn ngủi thôi, cô đã quen với những ngày có Nghiêm Khuynh rồi.

Cô luôn nhớ đến anh, nhớ từng địa điểm từng nơi gặp anh, nhớ đến chiếc ghế gỗ, cái đèn đặt dưới đất mỗi khi kéo rèm, nhớ dáng anh hút thuốc dưới chân đèn cửa sổ.

Rồi cũng đến một ngày, Vưu Khả Ý buộc phải thừa nhận rằng: cô thích anh. Dẫu biết rằng anh khác xa với hình tượng “người hùng” trong câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà cô tự mình thêu dệt nên, dẫu biết anh không phải người tốt, mà chỉ là một gã côn đồ chẳng hề có tương lai xán lạn.

“Đôi lúc con người ta biết rõ có những chuyện mình không nên làm, biết con đường mình chọn sẽ rất khó khăn, thế nhưng lại cứ khăng khăng muốn bước đi trên con đường này.”

Vưu Khả Ý biết, tình yêu của mình và anh sẽ không bao giờ là màu hồng. Sẽ có nguy hiểm, sẽ có chướng ngại, và biết bao gian khó chông gai đang chờ đợi hai người ở phía trước.

Thế nhưng, mỗi người chỉ được sống một lần trên cõi đời này. Đã quyết định được mục tiêu cần cố gắng, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng được?

“Nghiêm Khuynh, em muốn được ở bên anh.”

“Em biết anh chỉ là một tên côn đồ, một kẻ chỉ biết đánh đánh g iết g iết ở bên mép xã hội.”

“Em đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hiểu được tình cảm của mình dành cho anh, cuối cùng em cũng phát hiện ra, cho dù nó oanh liệt dữ dội hay mất đi lý trí, cho dù là một mối tình dài lâu hay chỉ là thiêu thân lao vào lửa, cho dù nó bắt đầu từ đâu, sẽ trở thành thứ gì, em chỉ thích anh, chỉ muốn được ở bên anh mà thôi.”

Với Nghiêm Khuynh mà nói, Vưu Khả Ý là một người ở nơi cao xa, khác hoàn toàn với thế giới tăm tối và hỗn loạn của anh.

Ấy vậy nhưng sáu năm trước, ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, trái tim anh đã tự ý khắc sâu bóng hình người con gái ấy.

Vưu Khả Ý không giống với tất cả mọi người.

Chưa từng có một người nào vừa trong sáng ngây thơ, lại dũng cảm như một đứa trẻ, đối diện với tình cảm của mình một cách thật hồn nhiên và vô tư.

Cuộc đời anh chỉ là một trận đánh cược, ngay cả tình yêu cũng chỉ là thứ muốn mà không thể cầu. Anh đã từng nhiều lần từ chối, từng không dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân, nhưng liệu mấy ai chiến thắng được trái tim mình đây?

Vậy hãy để anh được mạo hiểm một lần đi! Cho dù sau này anh chỉ còn lại hai bàn tay trắng, dù cơ hội chỉ có một phần ngàn thôi thì anh cũng không sống uổng cuộc đời này.

“Hãy chờ anh, chờ anh một thời gian, anh muốn để em nhìn thấy con người anh không như thế nữa.”

“Nghiêm Khuynh, em chờ anh.”

Dù cho cuộc sống có vùi dập cả hai thế nào, dù xã hội và gia đình có ngăn trở hai người ra sao, và ngày anh trở thành người bình thường bao giờ mới đến cô cũng không biết.

Nhưng chỉ cần hai người vững tin vào đối phương, cùng nắm tay nhau thật chặt, cô tin rằng quả ngọt sẽ đến bên họ sớm thôi.

Dẫu cuộc sống này lắm thăng trầm thì cả hai cũng muốn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi giông bão!

“Dẫu thế nào cũng muốn ở bên nhau” - câu chuyện giữa hai con người tuy không cùng chung thế giới nhưng đã đến với nhau bằng tình cảm chân thành. Đó là chuyện của một gã côn đồ ngoại trừ gương mặt thì chẳng có gì trong tay, và một cô sinh viên múa luôn chịu áp lực từ phía gia đình rằng phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ.

Vượt qua biết bao định kiến xã hội, sự ngăn cản từ gia đình, cả những khoảng cách về thời gian và không gian, cuối cùng họ đã viết nên một cái kết thật đẹp cho câu chuyện tình đầy sóng gió.

“Vưu Khả Ý, em có bằng lòng làm vợ anh không?”

“Đã từ rất nhiều năm về trước, em trông trời trông đất, luôn trông chờ tới ngày hôm nay.”

“Bằng lòng, em bằng lòng!”

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc và có chỉnh sửa một chút cho phù hợp với review: Nguyên (Grabiz)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN