logo
REVIEW>> DẤU RĂNG
dau-rang
Tìm truyện
Donate

DẤU RĂNG

Tác giả:

Thời Tinh Thảo

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 91

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 716

Giới thiệu:

Hôm làm lành với Bác Diên, Trì Lục chợt nhớ đến trước đó có nghe một số tin đồn, nói Bác Diên lớn lên đẹp trai, tài hoa hơn người. Sau khi tiếp nhận công ty thì rất nhiều phụ nữ ví von anh tre già măng mọc, cho nên bạn gái cũng nhiều vô số.

Lúc đó, anh nghiêng đầu nhìn người con gái đang ngồi trên giường.

“Em tin à?”

Trì Lục xếp bằng, nháy mắt nói.

“Sau khi chúng ta chia tay, anh có “kim ốc tàng kiều” hay không làm sao em biết được chứ?”

Bác Diên nhướn mi, tiến đến bên cạnh cô:

“Không có đâu.”

Anh quỳ bên giường, dịu dàng hôn cô:

“Cả đời anh, chỉ có mình em.”

Bắt đầu từ khi quen em, anh chỉ muốn định ước một đời với em mà thôi.

“Năm năm cũng được, mười năm cũng không sao, chỉ cần em có thể nhìn lại chuyện chúng mình, anh sẽ không ép em.”

“Trừ anh ra em dám tiến xa hơn với kẻ nào khác à?”

Có thể nói ra câu ấy với người yêu cũ của mình một cách thản nhiên như vậy chắc cũng chỉ có Bác Diên. Người không biết tưởng anh tự tin thái quá, nhưng người trong cuộc mới hiểu rõ nhất, anh hoàn toàn xứng đáng có cái tự tin này. Sự tự tin đó tới từ việc anh là Bác Diên còn cô là Trì Lục.

Bác Diên quá hiểu việc bản thân anh không thể buông được Trì Lục. Còn Trì Lục cũng không thể từ chối rằng, kể từ khi gặp gỡ quen biết Bác Diên thì cô đã định sẵn phải gục trên người đàn ông ấy rồi, không thể yêu ai được nữa.

Câu chuyện của họ phải kể từ cái thời thanh xuân vườn trường, khi Trì Lục vẫn là một cô gái được cha mẹ nâng niu cưng chiều, là bảo bối trong lòng mọi người, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, lẫn thêm một chút ngang ngược kiêu kỳ. Còn Bác Diên ngày ấy cũng vẫn là một chàng trai mới bước vào đời, khôi ngô tuấn tú, thoải mái với những bộ đồ thể thao chứ không phải ngày ngày khoác lên mình bộ vest.

Giữa Trì Lục và Bác Diên có một cách xưng hô khá đặc biệt, đó là "thầy Bác". Bởi lẽ anh chính là vị gia sư được cha mẹ Trì Lục mời về nhà để dạy cho cô. Dạy nữa dạy mãi, rồi kết quả thu được không chỉ là lương gia sư, mà còn có cả một cô bạn gái khiến trái tim Bác Diên rung động.

Hai người đến với nhau như một điều hiển nhiên, như ý trời đã định trước, một tình yêu được mọi người ủng hộ, vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, mang đậm hương vị tình yêu gà bông. Trì Lục như một mặt trời nhỏ rạng rỡ, chiếu sáng cuộc sống của Bác Diên thêm rực rỡ. Cô làm nũng, cô giận dỗi, cô bám lấy anh, mỗi hành động của cô đều khiến anh không giấu được sự nuông chiều trong ánh mắt.

Những tưởng họ sẽ luôn thuận lợi như thế nhưng biến cố lại bất chợt xảy ra. Gia đình của Trì Lục rơi vào thời kỳ khó khăn, cuối cùng, Trì Lục còn phải chịu cảnh mồ côi, mất đi cả cha lẫn mẹ. Nhưng điều khiến cô đau khổ nhất lại là chuyện này lại có liên quan với cha mẹ của Bác Diên.

Sau khi biết được sự thật, Trì Lục không biết phải tìm ai để đòi công bằng mới phải, có quá nhiều người để oán trách, sau cùng, người cô oán trách lại là bản thân.

Những suy nghĩ mông lung, dằn vặt đeo bám cô, dường như cô không nên gặp gỡ Bác Diên, không nên thích anh, yêu anh. Nếu cô làm được như vậy thì rất nhiều chuyện sau này sẽ không xảy ra, và biết đâu gia đình cô vẫn sẽ vẹn nguyên như thế?

Trì Lục sẽ không bao giờ biết được kết quả của cái nếu ấy, nhưng chính vì vậy nên cô càng không thể ngừng oán trách bản thân.

Để rồi, cô chạy trốn khỏi tình cảm của mình, chạy trốn khỏi Bác Diên.

Ngày Bác Diên và Trì Lục gặp lại nhau, lúc này cô đã là một siêu mẫu quốc tế nổi danh, là một người vừa tài năng vừa chuyên nghiệp trong giới người mẫu. Ngày trước cô chỉ đi giày cao gót một lúc đã kêu lên kêu xuống, hôm nay cô lại có thể trình diễn vững vàng trên đôi giày cao gót với một cái chân bị thương.

Trì Lục đã thay đổi rất nhiều, khi con người không còn ai coi mình như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay thì bản thân người đó sẽ tự phải trưởng thành, phải chín chắn, để lăn lộn trong cuộc đời, cũng là để bảo vệ bản thân.

Nhưng thay đổi không chỉ có Trì Lục, mà còn có cả Bác Diên. Anh của lúc này đã là tổng giám đốc của tập đoàn Bác Hối, là người cầm lái chéo chống hàng trăm hàng nghìn con người. Anh trút bỏ sự tự tại, đơn thuần thời mới đôi mươi, khoác lên mình bộ áo vest, một phong thái lạnh nhạt trầm ổn, trí tuệ hơn người khiến ai cũng khâm phục ngưỡng mộ.

Bề ngoài, khí chất đều đã không còn như xưa, cả hai người họ, trưởng thành qua năm dài tháng rộng, bị thời gian bào mòn đi vẻ ngây thơ thời niên thiếu. Ngày gặp lại nhau, vốn tưởng đã là hai người xa lạ, nhưng chỉ một ánh mắt họ đã thấu tận tâm can đối phương.

Anh ấy và cô ấy, có rất nhiều thứ đã không còn như thuở ban đầu, chỉ duy tình yêu chất chứa trong trái tim ấy lại không hề có chút sứt mẻ, vơi bớt. Thứ chắn giữa họ lúc này, không phải chưa đủ yêu, mà là rào cản lý trí và những suy nghĩ vẫn chưa thể nguôi ngoai suốt bao năm qua.

Trì Lục biết điều đó, Bác Diên cũng hiểu điều đó. Vậy nên anh không hề vội vàng, anh cho cô thời gian để xây dựng tâm lý cho bản thân mình, để cô nhận ra tình cảm của họ đã đủ lớn để cô có thể vươn tay giành lấy hạnh phúc của mình. Để được ở bên Trì Lục, Bác Diên có thể làm rất nhiều thứ, có thể chủ động, có thể mặt dày, có thể thả thính, và vô vàn điều khác nữa.

Bởi vì như anh đã nói, anh biết mà, hai người họ sẽ chẳng ai có thể buông tay nhau được đâu. Vậy nên anh sẽ chờ, vì anh tin ngày đó không còn cách xa nữa.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Còi, Đậu, Haan, Di, Vân

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN