logo
REVIEW>> ĐẦM LẦY MÙA XUÂN
dam-lay-mua-xuan
Tìm truyện
Donate

ĐẦM LẦY MÙA XUÂN

Tác giả:

Thù Vỉ

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 55

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1161

Anh và cô tựa như hai đường thẳng song song chẳng có lấy một tia hy vọng.

Thế nhưng một ngày nọ cô lỡ sa chân vào đầm lầy, rồi cứ thế mắc kẹt mãi trong đó.

Không cách nào có thể thoát ra…

Lần đầu Thang Yểu gặp Văn Bách Linh là lúc cô đến chơi nhà dì. Ấn tượng của cô về anh là một người đàn ông cao ráo và có khuôn mặt điển trai khá ấn tượng, nhìn một cái là đã biết là kiểu người sống trong nhung lụa, khí chất cao quý. Cộng thêm dáng vẻ lịch sự lạnh nhạt của anh khiến cô tưởng rằng anh là một ngôi sao.

Những người sống trong tòa nhà nơi dì nhỏ cô ở đều rất bí ẩn, không chỉ có anh mà còn có cả người “dượng nhỏ” mà cô chưa hề gặp mặt. Để tránh gây rắc rối cho dì nhỏ, sau này mỗi khi thấy có người trong thang máy cô sẽ đợi ngoài cửa, đợi thang máy chuyển động rồi mới bấm nút lên phòng.

Những tưởng mối nhân duyên của cô và anh hàng xóm sẽ kết thúc tại đây, lại không ngờ rằng cô lại chạm mặt anh thêm một lần nữa. Cho dù cô có cố gắng né tránh tiếp xúc, thì anh lại từ từ bước vào cuộc đời cô qua những lần tình cờ gặp mặt.

Từ tình cờ gặp chuyển qua cô mang ơn anh, cho anh số điện thoại để tiện mời anh một bữa, rồi chẳng biết từ lúc nào họ trở nên dây dưa không dứt, càng ngày càng lún sâu vào nhau.

Thang Yểu biết cô và Văn Bách Linh vốn không cùng một thế giới. Anh là công tử chốn phố thị phồn hoa, cô lại thuộc về nơi hối hả xô bồ. Dì nhỏ đã từng nói với cô rằng khoảng cách giữa cô và anh khá lớn, sẽ không thể nào đi đến đâu, có lẽ dừng lại mới là cách tốt nhất cho hai đường thẳng quá đỗi khác biệt.

“…Con không hiểu hết những người đó đâu.”

“Gia cảnh họ tốt, điều kiện gia đình cũng hết sức rộng rãi, số tiền mình chăm chỉ làm ra cả đời này cũng không mua nổi vài chiếc xe trong gara của họ.”

“Tiểu Hạnh, dì hy vọng con cẩn thận, đừng đánh mất bản thân vì một chút ưu ái trước mắt, cũng đừng mạo hiểm.”

Thế nhưng, dù hiểu rõ là thế nhưng cô lại không cam lòng. Cô biết tương lai vô định, nhưng lại không muốn cắt đứt với Văn Bách Linh. Anh giúp đỡ cô quá nhiều thế mà chẳng bao giờ đòi hỏi gì ở cô cả, lần nào trả ơn cũng chỉ đơn giản là “mời một bữa”.

Trong cuộc đời của một người luôn có kế hoạch rõ ràng như cô, anh chính là “điểm mù” luôn khiến cô cảm thấy mông lung vô định. Nhưng chỉ cần Văn Bách Linh còn xuất hiện, cô lại không có cách nào thoát khỏi sự dịu dàng của anh.

Thế rồi một ngày nọ, anh bảo cô hãy cân nhắc làm bạn gái anh nhé.

Hôm đó trời rất đẹp, thời tiết rất thoải mái, bầy chim kêu ríu rít.

Và cô biết, mình đã sa chân vào đầm lầy.

“Văn Bách Linh, em đồng ý.”

Vào một ngày cuối thu gió đêm hơi lạnh, Văn Bách Linh nhớ về lần đầu gặp Thang Yểu.

Bên đường có bà cụ bán trái cây té ngã, còn có một cô bé ngốc nghếch chạy tới đỡ bà cụ, hỏi bà rằng “có sao không?”

Thang Yểu chính là cô bé cao gầy chân chất đó.

Hai năm sau, thật tình cờ anh gặp lại cô ở trong thang máy. Chỉ có điều tầng cô lên không tốt lành gì, làm anh nghĩ cô là người mà Hàn Hạo bao nuôi.

Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng anh mới biết người được bao nuôi là dì nhỏ của cô. Cô bé năm nào vẫn còn ngây thơ trong sáng như thế, sự chân thành khẳng khái của cô khiến anh yêu thích rồi càng ngày càng lún sâu vào cô gái này.

Đến độ yêu thích không buông tay.

Hai người đã từng có những phút giây vô cùng hạnh phúc, dù rằng đôi lúc cả hai ở hai phương trời. Anh dù chạy đi chạy lại giữa Trung Quốc và phía bên kia đại dương nhưng vẫn không cảm thấy vất vả, chỉ cần nhìn thấy cô thì mọi mệt mỏi đều biến tan.

Họ ở bên nhau bất chấp tất cả, cứ ngỡ là đã chạm đến bến bờ bình yên song cuộc tình nào rồi cũng sẽ có những lúc chông gai sóng gió. Tưởng rằng mối duyên của hai người từ đây đã cạn, nhưng tình cảm của họ lại lớn đến mức vượt qua được mọi bão giông.

Sau tất cả, người có tình rồi cũng trở về với nhau.

Mãi mãi không chia lìa.

“Mùa xuân đầu tiên, họ mới gặp gỡ.”

“Mùa xuân tiếp theo, Văn Bách Linh tặng cô chiếc bút, hôn lên trán cô.”

“Mùa xuân thứ ba, rốt cuộc họ đến với nhau, yêu đương ngọt ngào.”

“Mùa xuân thứ tư, họ phải chia xa.”

“Cứ như chạy qua bao nhiêu mùa xuân đầy biến cố, vào mùa xuân thứ mười hai, cuối cùng cũng chạy vào lòng người mình yêu.”

“Mùa đông năm nay, Bắc Kinh không có nhiều tuyết, thời tiết ấm áp, làm người ta nghĩ mùa xuân sắp đến.”

“Đợi hoa xuân nở rộ, Văn Bách Linh sẽ cưới Thang Yểu làm vợ.”

Đối với mình, “Đầm lầy mùa xuân” là một bản tình ca ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu lắng. Có những giây phút khiến mình tủm tỉm cười vì đáng yêu, cũng có những phân đoạn khiến lòng mình chùng xuống. Giọng văn của Thù Vỉ mang đầy chất thơ, cộng thêm bản chuyển ngữ khá mượt mà chắc chắn sẽ không khiến bạn phải thất vọng đâu.

Ngoài câu chuyện của nam nữ chính, thì những nhân vật xoay quanh họ cũng có câu chuyện của riêng mình. Là câu chuyện của người dì nhỏ, làm sao để dì thoát ra được tên cậu ấm “chó điên” kia, hay câu chuyện yêu nhầm tra nam của cô em gái Phí Lâm của Phí Dục Chi - bạn thân Văn Bách Linh cũng không kém phần hấp dẫn.

Trải qua nhiều chông gai, có đắng, có ngọt, cũng có những lúc mông lung vô định thì hai người cũng về bên nhau. Nam nữ chính trong truyện đều là những người có tính cách khiến mình khá thích.

Một Thang Yểu hiền lành khẳng khái mà cũng khá lý trí, cộng với một Văn Bách Linh siêu soft “xỉu up xỉu down” sẽ khiến con tim chị em mềm nhũn. Còn chần chờ gì nữa, nhảy liền chân thôi mọi người!!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngoc’s Corner

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN