logo
REVIEW>> CÙNG NUÔNG CHIỀU
cung-nuong-chieu
Tìm truyện
Donate

CÙNG NUÔNG CHIỀU

Độ dài: 79

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1100

Mùa đông Vĩnh An năm thứ hai mươi bốn, Đông Ninh Vương cấu kết với tộc Kiết Tư, mưu đồ tạo phản, nào ngờ dã tâm chưa toại đã cõng rắn cắn gà nhà. Quân Kiết Tư phản bội, một nhà Đông Ninh Vương tử nạn, đầu còn bị treo trên tường thành thị chúng.

Úc Đường thân là Đông Ninh thế tử phi tuy ngày đó may mắn tránh được tử kiếp, lại bị kẻ ác truy sát, bị dồn vào đường cùng, ẩn náu trong một ngôi miếu bỏ hoang. Đáng tiếc, ma ma theo nàng từ nhỏ bởi vì liều mạng bảo vệ nàng mà trúng chiêu phát sốt, nàng không đành lòng nên liều mạng đi đổi thuốc cho ma ma, cuối cùng bị phát hiện.

Ngày đó, tuyết rơi tán loạn, nàng liều mình chạy về phía trước. Mười tám năm sống trong lo sợ, lần đầu tiên phóng túng làm càn lại bởi vì truy binh ở phía sau. Nàng cố sức chạy về phía trước, tựa như trước mắt là tự do mà nàng luôn khát cầu. Thế nhưng, ngay tại phút giây nàng sắp sửa chạm được vào “tự do” đó, một mũi đoản tiêu đuôi hồng theo gió gào thét mà tới, cắm vào da thịt nàng. Trước mắt mờ dần, Úc Đường dường như thấy được tường thành cao chót vót của hoàng thành…

Đã có người từng hứa sẽ đưa nàng rời khỏi cái lồng giam đó. Thế nhưng, Quý Dục An, kiếp này ta đã không còn cơ hội cùng chàng đến Bình Lư nữa rồi…

Vĩnh An năm thứ hai mươi bốn…

Đông Ninh Vương tạo phản, Kiết Tư xâm lược.

Trấn quốc đại tướng quân Quý Lộ Nguyên cứu giá chậm trễ, tứ công chúa bị loạn binh đuổi g iết, táng thân trong trời tuyết…

Úc Đường vẫn có nhớ rất rõ cảm giác hơi ấm dần rút ra khỏi cơ thể. Rõ ràng nàng đã c hết trong trời đông năm Vĩnh An thứ hai mươi bốn. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt lại là khung cảnh quen thuộc của Tê Tước cung. Khổng mama cùng Lật Đào, Lật Quả vẫn còn sống…

Quay về ba năm trước, dù lúc này nàng đang mắc kẹt trong hoàng cung, khắp nơi dè chừng, còn phải nhìn sắc mặt Đại hoàng huynh Úc Túc Chương của nàng mà sống. Thế nhưng như vậy còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần việc phải c hết. Ít ra, nàng vẫn còn có cơ hội thay đổi tất thảy. Lần này, nàng nhất định phải thoát khỏi nơi này trước tiệc trung thu cũng chính là thời điểm nàng bị chỉ hôn cho Đông Ninh thế tử, như vậy nàng có thể khiến vận mệnh của mình không quay vào tử lộ.

Úc Đường dựa vào ký ức kiếp trước, biết được Úc Túc Chương sẽ giở trò trong lần tế thần này, khiến cho Vĩnh An đế tin rằng thiên mệnh chỉ định người sinh vào tháng hai có thể làm yên tai họa ở Tây Nam, cuối cùng thuận lợi đẩy nhị hoàng tử Úc Túc Diễm ly kinh, còn bản thân có thể thừa dịp này giành lấy ngôi vị Thái Tử.

Người đời chỉ biết nhị hoàng tử sinh vào tháng hai mà quên mất rằng Úc Đường chỉ sinh sau vị hoàng tử này có vài ngày. Thiên mệnh không chỉ rõ Úc Túc Diễm, vậy nếu có thể ở giữa động tay vào kế hoạch của Úc Túc Chương thì nàng có thể thay thế Úc Túc Diễm rời đi.

Ngoài mặt, Úc Đường vờ thuận theo, khúm núm trước Úc Túc Chương. Phía sau lại âm thầm chép “tứ hải dư phương chí”, lại nhờ Úc Cảnh Nghi giúp đỡ trộm ra cung tìm kiếm bột huỳnh quang, chuẩn bị tất cả để thay mận đổi đào. Dưới ánh mắt đề phòng cùng nghi ngờ của vây cánh đại hoàng tử, Úc Đường nhiều lần rơi vào hiểm cảnh. Úc Cảnh Nghi dù được sủng ái, lại có nhà ngoại vững mạnh, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là công chúa, thế lực đơn bạc, khó mà bảo hộ nàng chu toàn. Cũng may, mỗi lần nàng rơi vào nguy hiểm đều được Trấn Bắc thế tử Quý Lộ Nguyện cứu giúp.

Quý Lộ Nguyên, tên chữ là Dục An, có thể coi là trúc mã của Úc Đường. Tuy chàng là Trấn Bắc thế tử, nhưng Vĩnh An đế là kẻ đa nghi, bởi vì sợ Trấn Bắc Vương lạm quyền, liền hạ chỉ đưa Trấn Bắc vương phi cùng tiểu thế tử nhập cung. Mỹ danh là thừa hưởng hoàng ân, nhưng ai cũng biết là giam lỏng. Quý Lộ Nguyên ở trong cung tình cảnh gian nan, khắp nơi đều là những kẻ muốn mạng của chàng.

Năm đó, chính mắt chàng chứng kiến mẫu thân bị hại c hết, lúc chàng muốn xông ra, liều mạng cứu mẫu thân, chính Úc Đường là người giữ chàng lại. Bởi bọn họ đều biết, nếu lúc đó bất chấp tất cả mà xông tới, thì bọn họ đều phải c hết. Mà muốn trả thù, nhất định phải sống.

Ở hoàng thành như lồng giam tối tăm, dơ bẩn đó, Úc Đường chính là ánh sáng giúp chàng đi về phía trước. Lúc chàng được Trấn Bắc Vương đưa đi, chàng đã hứa sẽ quay lại, đưa nàng rời khỏi nơi này. Trùng phùng sau nhiều năm, nàng vẫn là công chúa không được sủng ái, không những vậy còn bị đại hoàng tử để mắt đến, thậm chí hắn còn có những suy nghĩ biến thái với nàng. Còn chàng, dù đã danh chính ngôn thuận là Trấn Bắc thế tử, nhưng vẫn chưa thể đưa nàng rời đi. Tất cả những gì chàng có thể làm là âm thầm giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng khỏi nanh vuốt của Úc Túc Chương.

Đáng tiếc, dù biết trước thiên cơ, nhưng kế hoạch Úc Đường vẫn không thể thành công. Trong tiệc sinh nhật của Tân thị, có hoàng đế dung túng, đại hoàng tử thuận nước giật dây khiến cho Trinh phi sảy thai, còn Tân Lệnh Nghi thì c hết trước mắt nàng.

Úc Đường sinh bệnh, Trấn Bắc thế tử Quý Lộ Nguyên cũng sinh bệnh. Nàng sốt cao ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh. Thế nhưng, trước mắt nàng lại là gương mặt tươi cười méo mó cùng ánh mắt độc ác của đại hoàng tử. Úc Đường biết bản thân thất bại rồi! Có lẽ kiếp này nàng vẫn không thể tránh được phải bước vào tử lộ của kiếp trước. Vì thế, nàng chấp nhận vận mệnh, điều nàng có thể làm là an bài cho những người xung quanh, để họ không phải theo nàng chịu nạn.

Nhưng Úc Đường không biết, một khe sinh lộ của nàng đang dần hiện ra ở Trấn Bắc Vương phủ. Sau sự kiện ở tiệc sinh nhật của Tân hậu, Quý thế tử vì giúp tứ công chúa mà trúng độc hôn mê. Trong cơn mê mang, chàng rơi vào một ảo cảnh. Trong mộng cảnh đó, chàng thấy bản thân nhếch nhác ôm lấy Úc Đường, dùng hết sức để gọi nàng, nhưng nàng mãi không tỉnh, chỉ có máu nhuộm đầy nền tuyết. Sau đó, chàng thấy bản thân đông chinh bắc chiến dẹp loạn, trả được thù nhà, nhưng lại cô đơn nằm một mình trên thảo nguyên Bình Lư, luôn miệng gọi “A Đường”.

Nhưng đã không còn ai trả lời chàng. Không còn ai đi theo phía sau nói với chàng “Quý Dục An, chàng giận sao?”, “Quý Dục An, đừng tức giận”... Chàng đã không thể thực hiện lời hứa đưa nàng rời khỏi đế đô, đi ngắm Bình Lư tươi đẹp trong lời kể của chàng.

Cơn ác mộng đó quá chân thực, chân thực đến mức Quý thế tử cảm thấy dù thời cơ chưa đến cũng không thể chờ đợi thêm nữa. Vì thế, trong yến tiệc Trung thu, Quý thế tử ‘vô tình’ trúng kế, trùng hợp đi vào Tê Tước cung của Úc Đường. Sau đó, Thiều hoa công chúa Úc Cảnh Nghi lại vừa lúc dẫn mọi người tới bắt gặp Quý thế tử ôm tứ công chúa đang trần trụi nằm trên giường. Chỉ sau một đêm, Úc Đường từ công chúa không được sủng ái trở thành Trấn Bắc thế tử phi.

Quý thế tử may mắn sống lại một đời, lại ở một thời điểm vi diệu biết được Úc Đường rơi vào khốn cảnh, vì thế liền thuận nước đẩy thuyền cho Úc Đường một cơ hội lựa chọn thực hiện khát vọng li cung, đồng thời cũng ti tiện đến cực điểm mà chỉ cho nàng một cơ hội này. Vì thế, dù đã thành hôn nhưng Quý Lộ Nguyên vẫn luôn không dám nói ra hết nỗi lòng, cẩn thận từng chút ở bên Úc Đường. Chàng sợ chỉ một chút ấm áp này cũng sẽ tan biến như trong mộng cảnh kiếp trước.

Về phần Úc Đường, dù là kiếp trước hay kiếp này nàng đều sống quá vất vả, lúc nào cũng phải giãy giụa trong những trói buộc vô hình. Nàng không hiểu thế nào là yêu, cũng chưa từng trải qua tình yêu. Nàng chỉ biết Quý Dục An là trúc mã của nàng, là một sự tồn tại khác với những người khác. Nên nàng không hiểu được vì sao chàng giận, không hiểu được vì sao chàng lại lo được lo mất, cho đến một ngày Úc Cảnh Nghi hỏi nàng, ngày đó nếu đổi lại là một người khác, liệu nàng có lựa chọn như vậy?

Sẽ không. Chỉ bởi vì người đó là Quý Dục An, nên nàng mới cam tâm tình nguyện gả cho chàng, nàng muốn đến Bình Lư ngắm tuyết rơi như chàng kể, dù kiếp trước nàng c hết trong trời tuyết, nhưng bởi vì có chàng ở đó, nàng không còn sợ hãi.

Kiếp trước, có thể bởi vì Úc Túc Chương cùng Đông Ninh Thế tử nhúng tay, khiến cho bọn họ bỏ lỡ nhau rất nhiều lần, nhưng cũng bởi vì không một ai chịu nói ra lòng mình nên mới khiến bọn họ cách xa. Ai cũng muốn chờ đợi một khoảnh khắc hoàn mỹ nhất để thổ lộ điều mình muốn nói. Nhưng cuộc sống có rất nhiều thứ gọi là trùng hợp, những sai lầm xuất hiện vào thời khắc hoàn mỹ đó, tựa như chờ thời cơ đến, chờ lúc li cung, hay chờ đến khi giải quyết xong ân oán, chờ cho đến khi thân thể nàng mạnh khỏe trở lại Bình Lư… Đôi khi kết quả của sợ chờ đợi thời điểm hoàn mỹ đó lại là sự hối tiếc.

Nàng không muốn chờ nữa! Nàng muốn cho chàng biết, hiện tại chính là thời gian hoàn mỹ nhất. Bất kể hiện tại nào có Quý Dục An nắm Úc Đường, tóc mai kề mái đầu, chính là thời khắc hoàn mỹ nhất.

Một hồi cung biến, kết cục đã định, mặt trời xua tan mây mù, kẻ ác đã phải trả giá, còn Quý Lộ Nguyên cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa kiếp trước, mang Úc Đường trở về Bình Lư, mùa xuân cưỡi ngựa trên thảo nguyên, mùa đông cùng nhau ngắm tuyết, nắm tay bước qua sông rộng tháng dài.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN