Tác giả:
Lục Manh Tinh
Reviewer:
AI_Diệp Trà
Designer:
AI_Tịch Lam
Độ dài: 65
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 326
Muốn cùng em đi đến tận cùng trời đất
Muốn cùng em vươn tới những vì sao
Như sóng biển dâng lên lại hạ xuống
Anh muốn đôi ta mãi mãi không xa rời.
Nhắc tới Lục Manh Tinh chúng ta sẽ nghĩ ngay đến những bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào xen lẫn chút hài hước hóm hỉnh và “Cùng em vươn tới những vì sao” cũng không phải ngoại lệ.
Câu chuyện bắt đầu khi Tống gia phá sản, ba của Tống Kinh Hi nhờ Chu Hoài Ngạn chăm sóc cô.
Lần đầu tiên Tống Kinh Hi gặp Chu Hoài Ngạn là khi cô tám tuổi. Năm ấy, Chu Hoài Ngạn mười sáu tuổi.
Bởi vì mẹ của Tống Kinh Hi mất sớm, ba cô bận rộn không ở bên, để bù đắp cho con gái, ông thường cho cô rất nhiều tiền, chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên. Điều này khiến cho Tống Kinh Hi lúc nhỏ cực kỳ phản nghịch, kiêu căng. Không những thế cô còn không thích học tập, thường xuyên thi trượt cuối kỳ.
Tống Lập Thanh chỉ có một đứa con gái, không muốn cô cứ mải chơi phí hoài tương lai nên đã tìm cho cô một gia sư phụ đạo làm bài tập. Từ đó trở đi, Chu Hoài Ngạn chính là gia sư của cô, mỗi ngày sau khi tan học anh đều tới nhà cô dạy cô làm bài tập.
Bố của Tống Kinh Hi bận rộn đến mức thường xuyên không ở nhà, vì thế nhiều khi cuối tuần Chu Hoài Ngạn cũng đến nhà chăm sóc cho Tống Kinh Hi, cùng cô ăn cơm cùng cô học tập, còn theo dõi cô sát sao hơn cả người thân.
Tống Kinh Hi được chiều chuộng đã quen, bây giờ lại bị người ta quản thúc nghiêm ngặt làm sao chịu đựng được, cho nên luôn tìm cách gây sự, nổi giận với Chu Hoài Ngạn, sau lưng còn nói xấu anh với bố cô là anh dạy không tốt, cô không cần vị gia sư này.
Tống Kinh Hi làm ầm ĩ như vậy mãi cho đến ngày giỗ của mẹ ruột cô mới kết thúc.
Mẹ ruột Tống Kinh Hi đột ngột qua đời khi cô mới năm tuổi, tuy ngoài miệng Tống Kinh Hi không nói gì, quan hệ với mẹ kế cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng cô rất nhớ thương mẹ ruột, mỗi khi đến ngày giỗ của bà cô đều bắt Tống Lập Thanh đi cùng cô đi đến nghĩa trang bằng được.
Nhưng ngày giỗ năm ấy, Tống Lập Thanh bận việc bên ngoài không về kịp. Tống Kinh Hi cảm thấy rất buồn, dường như tất cả mọi người đều đang dần quên mẹ cô, bây giờ là bố, sau này, có lẽ là chính cô.
Chu Hoài Ngạn nhận ra sự hụt hẫng và thất vọng của cô, sau khi biết nguyên do anh đã dẫn cô đến nghĩa trang, đợi cô tâm sự với mẹ cả buổi chiều. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó Tống Kinh Hi không gây sự với Chu Hoài Ngạn nữa, thậm chí còn mong ngóng những ngày anh đến nhà bầu bạn với cô.
Chu Hoài Ngạn làm gia sư ở nhà Tống Kinh Hi hai năm.
Đến khi lên đại học thì anh không đến nữa.
Mãi sau này Tống Kinh Hi mới biết, khi đó mẹ anh qua đời vì bệnh, anh được ông nội đón về nhà họ Chu.
Thời gian như nước, thế sự xoay vần.
Bảy năm sau gặp lại Chu Hoài Ngạn không còn là cậu học sinh dịu dàng năm đó nữa mà trở thành một thương nhân sát phạt quyết đoán trên thương trường, người thừa kế của tập đoàn Thừa Phong. Tống Kinh Hi cũng không còn là cô bé nhõng nhẽo bướng bỉnh của lúc trước mà nay nảy nở thành thiếu nữ mười bảy tuổi tươi sáng, xinh đẹp.
Mười sáu, mười bảy tuổi ngoài việc phải dành rất nhiều thời gian để vật lộn với đống đề thi ra thì còn là những rung động của tuổi dậy thì len lỏi trong những khoảng trống nhất định. Xung quanh Tống Kinh Hi có rất nhiều bạn trẻ đang lén lút yêu đương, cũng không thiếu những chàng trai lần lượt theo đuổi cô. Vì vậy, mặc dù chưa từng thích một chàng trai nào nhưng cô vẫn biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Tống Kinh Hi nhanh chóng nhận ra mình thích Chu Hoài Ngạn, là kiểu thích giữa nam và nữ, muốn cùng anh thân thiết muốn có được cả con người và thể xác của anh chứ không phải là sự ỷ lại hay xúc động nhất thời của hoocmon dậy thì.
Nhưng Chu Hoài Ngạn thật sự rất xuất sắc, Tống Kinh Hi không muốn cách anh quá xa, cô quyết định ít nhất phải đợi cô đủ mười tám tuổi, thi đỗ được vào trường đại học của anh, khi đó cô mới tỏ tình với anh.
Mặc dù là người trưởng thành rồi nhưng trong vấn đề tình cảm Chu Hoài Ngạn lại không nhanh nhạy như Tống Kinh Hi. Anh sẵn sàng nuông chiều cô, để cô được tùy ý làm càn khi ở bên cạnh anh. Anh không nỡ nhìn thấy cô đau khổ vì người khác, cũng không muốn nhìn cô chống lại chính mình, thực hiện những thay đổi không cần thiết vì lợi ích của người khác.
Chu Hoài Ngạn cảm thấy Tống Kinh Hi vẫn còn nhỏ nên cô xem tình yêu như một món đồ chơi, cô có thể thổ lộ tình cảm với anh mà không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng có thể không kiêng nể gì mà nói với anh một số lời vượt giới hạn. Nhưng anh không nên bị cô dẫn dắt vào con đường đó. Chu Hoài Ngạn nghĩ như vậy, anh cũng bắt bản thân phải nghĩ như vậy.
Thế nhưng tình cảm đâu phải là thứ có thể nói trước được?
Trước đây Chu Hoài Ngạn chỉ xem Tống Kinh Hi như người nhà, như em gái, nhưng anh không biết từ khi nào mà thứ tình cảm đơn giản này đã biến thành một cảm xúc mãnh liệt. Đến khi đối diện với nguy cơ mất đi cô, Chu Hoài Ngạn mới nhận ra mình yêu cô nhiều thế nào.
Có lẽ đó chính là sự thần kỳ của tình yêu, đầy bất ngờ và không thể lường trước. Và những người sinh ra để dành cho nhau thì có rời đi bao lâu cuối cùng cũng trở về bên nhau mà thôi.
“Em xuyên qua thời không lướt qua ngân hà trong giấc mộng
Là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm
Em là câu chuyện được sàng lọc qua hàng vạn niên đại xa xăm
Là kết cục đời này tôi viết không xong
Em trước mắt tôi, cách một giây ánh sáng
Ngoài tầm tay, với chẳng tới, nắm chẳng được
Em là hồi ức của kiếp này, em là người không ai thay thế được
Em là thời không sâu thẳm, là khắc cốt ghi tâm
Thời gian xuyên qua hồi ức đan chéo vào nhau
Dừng lại ở hình ảnh thuở mới quen
Ánh hoàng hôn kề bên mặt dịu dàng của em.” *
____
*Trích bản dịch lời bài hát Thời không sai lệch do Ngải Thần thể hiện
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved