logo
REVIEW>> CỰC NÓNG LUÂN HÃM
cuc-nong-luan-ham
Tìm truyện
Donate

CỰC NÓNG LUÂN HÃM

Tác giả:

Quân Bất Khí

Độ dài: 152

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 593

Đời người cũng giống như một cuốn sách dày, lật mãi cũng tới trang cuối cùng.

Nhưng có những khi đọc tới cuối mới phát hiện ra có một vài trang sách bản thân đã đọc có phần hời hợt, muốn quay lại để nghiền ngẫm, để đọc lại những chỗ mình đã bỏ sót.

Có điều, sách thì đọc lại được, còn cuộc đời có làm lại được không? Có thể quay lại sửa chữa những điều mình đã bỏ lỡ, trân trọng những con người mình đã từng bỏ qua hay không?

Năm Sênh Ca 20 tuổi, là độ tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời, trong mùa hoa đào nở rộ, cô nhảy lầu t ự s át.

Trong lòng có chấp niệm, không yên lòng về bà nội, linh hồn mãi không tiêu tan. Trở về mới thấy có một người đàn ông cả người tản ra hơi thở hung ác, nham hiểm và đau đớn chạy như điên trong màn đêm, quỳ phịch xuống dưới mộ của cô, người đó chính là Chu Dạ.

Thiếu niên ôm cô ra khỏi nấm mồ, trên thi thể đầy vết máu, khuôn mặt cũng đã biến dị hoàn toàn, vẻ mặt Chu Dạ giống như bị lăng trì, thế giới chỉ còn một màu đỏ rực chói lọi. Anh ôm cô trở về, rửa sạch sẽ mặc quần áo xinh đẹp, biết cô thích hoa đào, anh hạ táng cô trong rừng hoa đào mà cô thích nhất.

Bà nội là người thân duy nhất trên đời này của cô, lại vì cái c hết của cô mà thần kinh không ổn định, anh thay cô chăm sóc bà. Những người từng hại cô, anh báo thù từng người một. Vào mùa hoa đào ba năm sau, bà nội cũng qua đời. Trong thế giới không có cô, cuộc đời anh như bị giày vò ba năm trời. Cuối cùng, anh giải thoát cho chính bản thân, đến với cô, đến với tình yêu khắc cốt ghi tâm cả đời của mình.

“Vì yêu ẩn nhẫn ba năm.

Vì yêu tự vẫn trước mồ.

Nguyện thề tình sâu ý nặng không tan, đời đời kiếp kiếp vẫn gặp được em.

Cuộc đời này ngắn ngủi, không em còn gì vui.”

Tỉnh dậy sau cơn mê, Sênh Ca trở về năm cô học lớp 12, thời gian mà cô gặp thiếu niên tăm tối, ngổ ngáo mà thâm trầm kia. Sống lại một đời, Sênh Ca muốn chủ động tới gần Chu Dạ.

Ở trong trường học, Chu Dạ chính là một tên đầu gấu chính hiệu, không cha không mẹ, thích đánh nhau, thích hút thuốc, không thích học hành, không thích nói lý.

Trong mắt anh, anh cũng nghĩ bản thân như vậy. Cho nên lần đầu gặp lại Sênh Ca ở trường, anh dùng vẻ ngoài ngổ ngáo của mình để làm cô cách xa mình một chút. Nào ngờ, Sênh Ca chẳng màng mấy điều đó, cô vẫn cố gắng tiếp cận anh, thể hiện tình cảm đối với anh một cách trực tiếp nhất.

Đã nhìn thấy thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm của Chu Dạ đời trước, những câu nói dọa nạt đời này của anh chẳng hề làm cho Sênh Ca sợ hãi, nó chỉ làm cho cô càng có thêm động lực để tới gần anh, đứng cùng anh. Cô chẳng ngại nói cho mọi người cô thích Chu Dạ, cô lại xin số điện thoại của anh, mang đồ ăn sáng cho anh. Cũng nói rõ cho bà nội về tình yêu của mình và Chu Dạ, mong bà nội chúc phúc.

Mọi người đều nói, Chu Dạ sẽ kéo cô xuống vũng bùn, ngay cả Chu Dạ cũng có suy nghĩ như vậy. Anh nghĩ mình là bùn lầy trong vực sâu. Anh coi cô là ánh sáng, là hào quang sáng chói nhất cuộc đời này.

“Chu Dạ, anh không phải ở trong vực sâu, còn em cũng không phải dưới ánh mặt trời. Nếu như anh vẫn nhất quyết nghĩ như vậy, vậy thế này nhé? Nếu ánh mặt trời quá chói mắt, em tình nguyện xuống địa ngục cùng anh, cùng anh rơi xuống vực sâu...”

“Sênh Sênh, em không cần đi xuống địa ngục, anh sẽ đi tới ánh mặt trời. Em chỉ cần đứng yên tại chỗ, anh sẽ chạy về phía em...”

Anh cố chấp, hung ác nham hiểm, nhưng một khi thích một người sẽ không tiếc tất cả bảo vệ cô. Anh lấy đi bức thư tình mà người khác viết tặng cô, với chút chữ nghĩa ít ỏi mà mình có, anh đền bù cho cô một bức thư tình chỉ vài chữ nhưng là cả tấm chân tình anh muốn dành cho cô.

“Sênh Ca, anh thích em, một ánh mắt là cả vạn năm.

Muốn làm kỵ sĩ của em, bảo vệ em cả đời bình an vui vẻ.

Công chúa nhỏ Sênh Sênh của anh là tín ngưỡng, là ánh rạng đông.”

Quả thực, anh đã bảo vệ cô cả đời bình an vui vẻ.

Vì cô quá xinh đẹp chói mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người, cũng làm cho bạn học khác chụp ảnh của cô, anh không ngại uy hiếp để người đó xóa ảnh, cũng nghiêm cấm không được chụp cô thêm lần nào nữa. Sợ cô phải chen chúc trên xe buýt đi học, ngày ngày anh tới đón cô đi, mua đồ ăn sáng cho cô, sau đó còn dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để mua xe cho cô, như vậy buổi trưa cô không cần phải gục đầu trên bàn để ngủ.

Thấy cô và bạn học bị con trai trường khác bắt nạt, anh không ngại xảy ra xô xát với bọn họ để bảo vệ cô. Cô và bà nội bị nhà chú tham lam vòi vĩnh tiền bạc, anh sắp xếp cho bọn họ rơi vào bẫy làm cho bọn họ không còn dám tới gần bà cháu cô nữa.

Cuộc đời Chu Dạ từ khi có Sênh Ca trở nên tươi sáng hơn. Sau mỗi lần anh bảo vệ cô, những bạn học và thầy cô đều có cái nhìn tốt hơn về anh. Anh cũng cố gắng thay đổi bản thân để trở nên càng xứng đáng với cô hơn.

Đời này, Sênh Ca có được tình yêu của Chu Dạ, đứng bên cạnh người đàn ông mà cô tin tưởng nhất, không phải đối diện với những kẻ ác độc trong cuộc đời. Mùa hoa đào nở rộ không còn là mùa đau thương nữa mà là mùa hoa đẹp đẽ, cô và anh cùng tận hưởng cánh hoa tung bay dưới bầu trời tươi đẹp.

Từ đó, Chu Dạ có Sênh Ca, hàng đêm sênh ca (*).

Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm là tình yêu ngọt ngào của Chu Dạ và Sênh Ca. Đối với Chu Dạ, Sênh Ca là quang mang, là tín ngưỡng, là ánh sáng soi sáng những tăm tối trong cuộc đời của anh. Về phần Sênh Ca, Chu Dạ đã là một kỵ sĩ bảo vệ cô khỏi những đau khổ trong cuộc đời.

Tình yêu của họ dành cho nhau là thứ tình yêu thuần túy nhất, không có đấu tranh, không có vụ lợi, chỉ biết dành cho nhau những thứ tốt đẹp nhất. Chu Dạ nghĩ rằng Sênh Ca cứu rỗi anh khỏi vực sâu nhưng anh không hề biết, anh cũng chính là ánh sáng cả đời này của Sênh Ca.

Dưới ngòi bút của tác giả, tình yêu của họ được nâng niu như những thứ trân quý nhất trong cuộc đời. Đây thật sự là một bộ truyện chữa lành cho người đọc cảm nhận được những phút giây hạnh phúc của tuổi trẻ, những nhiệt thành của thời niên thiếu, những nóng bỏng của tuổi trưởng thành.

____

(*) Dạ nghĩa là đêm, sênh ca là hát ca vui vẻ. Hàng đêm sênh ca là một thành ngữ chỉ việc uống rượu vui chơi mỗi tối, miêu tả cuộc sống buông thả, xa hoa.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN