logo
REVIEW>> CÔNG TỬ KHÔNG THỪA HOAN
cong-t-khong-thua-hoan
Tìm truyện
Donate

CÔNG TỬ KHÔNG THỪA HOAN

Độ dài: 70

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 658

Giang Mãn là con gái duy nhất của hộ bán thịt heo lớn nhất phố Vĩnh Hưng, mẹ nàng là một mỹ nhân Giang Nam dịu dàng chính hiệu, đáng tiếc ngoài một đôi mắt hạnh thừa hưởng từ bà, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ngay cả cái tính cách lớn mật cùng một thân võ nghệ siêu quần đều giống cha nàng như đúc.

Nhưng A Mãn cô nương tính cách phóng khoáng, trời không sợ đất không sợ trong lòng lại cất giấu một bí mật mà nói ra sẽ khiến toàn bộ người kinh thành kinh sợ. Đó chính là Giang đại cô nương thích Thẩm tiểu công tử nhà Thư trung thị lang ở phố kế bên.

Năm ngoái, nàng cùng Lâm nương lên núi cầu duyên, trong lúc quay về bụng nàng chợt đau dữ dội, Lâm nương lo lắng muốn đi tìm người giúp đỡ lại vô tình gặp phải kẻ xấu. Lúc ấy nàng đau đến choáng váng, muốn đứng dậy giải cứu Lâm nương nhưng hai chân mềm nhũn, lực bất tòng tâm.

Cũng may, có một vị công tử mặc áo xanh ra mặt giúp đỡ, không chỉ giúp bọn họ đuổi kẻ xấu đi, còn tốt bụng cõng nàng xuống núi tìm đại phu. Tình đậu sơ khai, vừa gặp đã yêu trong truyện có lẽ chính là giây phút ấy.

Tiểu công tử trắng trẻo tuấn tú, giống như ánh trăng treo đầu mái hiên, nàng tự biết không xứng với chàng, nhưng lại nhịn không được, mỗi ngày đều mang theo rổ chạy qua chạy lại giữa các phố, chỉ mong có thể ngẫu nhiên gặp được chàng. Thẩm tiểu công tử chính là ánh trăng sáng, là vảy ngược mà ai cũng không thể chạm đến của A Mãn.

Thế rồi có một ngày, nàng nghe nói Thẩm thị lang phạm đại tội, cả nhà đều bị chém đầu, đế vương niệm tình cũ, để lại đường sống cho con cháu Thẩm gia, nam chưa nhược quán thì bị lưu đày, nữ chưa cập kê liền bị xung quan kỹ.

Bạch nguyệt quang của A Mãn ở Thẩm gia đứng hàng thứ hai, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cưới kế mẫu, còn đại ca của chàng bởi vì xung đột với phụ thân mà đã bỏ ra rời đi từ đâu, đến nay vẫn luôn bặt vô âm tín. Kế mẫu gả tới liền sinh một nam một nữ, vì bảo vệ nữ nhi mà nghĩ ra một kế, cầu xin đại ca của mình tráo đổi thân phận của nữ nhi và con trai kế, khiến cho Thẩm tiểu công tử thay muội muội mình xung kỹ.

Giang Mãn biết lệnh vua không thể trái, nàng cũng không có tài cán gì có thể giúp đỡ Thẩm gia. Nhưng nghĩ đến việc Thẩm công tử của nàng phải đi đày ngàn dặm, trong lòng liền nóng như lửa đốt. Thế là, nàng quyết định thu dọn vài món đồ, bỏ thêm toàn bộ tiền tích góp của mình vào tay nải nhỏ, dự định ngày hôm sau sẽ mang đến cho Thẩm tiểu công tử làm hành trang lên đường. Nhưng gặp rồi mới biết tiểu công tử của nàng đã bị thay mận đổi đào, đang bị đưa đến nam phong quán.

A Mãn tức giận, mang theo dao phay đuổi tới Xuân Phong Lâu…

Nhưng hiện tại tiểu công tử của nàng mang nô tịch, hơn nữa quán chủ Xuân Phong Lâu quan hệ rộng rãi, không dễ đối phó. Quan trọng nhất là, bọn họ vốn không thân, nếu nàng cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt chàng, đòi dẫn chàng đi, liệu chàng có nghĩ nàng cũng giống những kẻ thô lỗ đến mua vui kia, chàng dựa vào cái gì sẽ tin tưởng nàng đây? Dục tốc bất đạt, phụ thân nàng đã dạy nàng như vậy, thế nên A Mãn chỉ có thể thu lại dao phay, từ từ mưu tính.

Nàng dựa vào tay nghề nấu ăn của mình trà trộn vào Xuân Phong Lâu, làm một tạp vụ sau bếp, cuối cùng có một ngày cũng được gặp lại tiểu công tử của nàng. Thẩm Thanh Li chưa đầy mười sáu tuổi, gia đạo sa sút, chàng không trách phụ thân, cũng không oán kế mẫu, xét cho cùng bọn họ đều có nỗi khổ riêng. Nhưng bỗng nhiên từ một thế gia công tử rơi xuống, trở thành một thanh quan trong Xuân Phong Lâu, nói không tức giận, bất lực cùng mơ hồ chính là nói dối. Tựa như mặt trời bị Hậu Nghệ bắn rơi, như trăng tháng tám chợt bị gió mưa cuốn xuống hồ sâu, như lục bình không biết tương lai sẽ thế nào, mơ hồ, tối tăm, cô độc lại tuyệt vọng.

Chính lúc này, Giang Mãn xuất hiện. Cô nương này chàng còn nhớ rõ, bởi vì nàng là cô nương đầu tiên mà chàng ôm trong suốt mười mấy năm cuộc đời. Chàng không biết vì sao nàng lại lưu lạc đến chốn phong hoa này, nhưng dù sao cũng là người quen cũ, chàng không thể mặc kệ nàng. Vì thế, Thẩm Thanh Li thầm quyết tâm phải bảo vệ nàng, còn phải nghĩ cách để mang theo nàng rời khỏi nơi này.

Xuân Phong Lâu, đối với khách đến chơi chính là nơi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng đối với những người bị bán làm tiểu quan như Thẩm Thanh Li lại chính là nơi ăn thịt người. Muốn bảo vệ trong sạch của bản thân, chàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, dốc hết tài hoa kiếm tiền cho lâu chủ.

Trong hoạn nạn, tiểu cô nương Giang Mãn giống như chiếc áo bông nhỏ, chăm sóc chàng, cùng chàng kề vai sát cánh. Không biết từ khi nào chàng phát hiện bản thân không thể không có nàng, bếp nhỏ của nàng là nơi chàng muốn trở về, nụ cười của nàng là thứ chàng quyến luyến. Cô nương A Mãn này đã trở thành tử huyệt của chàng, là giới hạn của Thẩm Thanh Li.

Chàng đem nàng trở thành mèo nhỏ, bảo vệ trong lòng, nhưng A Mãn của chàng vốn dĩ là một con hổ, cho dù ở trước mặt chàng thu móng vuốt, cũng không thể thay đổi được khí khái của nàng. Tiểu công tử của nàng dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng chu toàn, vậy nàng cũng không ngại dùng toàn bộ gia tài đánh cược để mang tiểu công tử của nàng rời đi. Vốn dĩ đã thỏa thuận xong với lâu chủ, thế nhưng lại có kẻ nhảy ra làm Trình Giảo Kim cản đường, khiến bọn họ không thể không tách ra.

Thời gian gấp rút, tiểu công tử chỉ có thể vội vàng chuẩn bị được hai chiếc áo đỏ. Trong căn phòng nhỏ của A Mãn, bọn họ cùng nhau nâng ly rượu, hợp cẩn đồng tâm, phu thê kết bái, từ nay ánh trăng rơi vào tay áo, trở thành báu vật trong tim.

A Mãn quay lại kinh thành, dùng nhân lực của Giang gia tiến vào triều đình, dọn dẹp chướng ngại cho công tử của nàng.

Thẩm Thanh Li theo Bùi Thuật đi tìm kho báu của Thẩm gia, chỉ cần làm tốt việc này liền có thể thoát khỏi nô tịch, được quang minh chính đại ở bên cô nương của chàng.

Ba năm. Tiểu công tử của nàng giờ đã trở thành một đại trượng phu thay nàng gánh trời đạp đất. A Mãn của Thẩm tiểu công tử đã trở thành nữ bổ khoái hiên ngang, khí phách nhất kinh thành.

Nhưng cho dù biến thành bộ dáng nào, cho dù là ba năm hay ba mươi năm, chàng vẫn là ánh trăng mà nàng hái được, trộm giấu trong tay áo, chỉ thuộc về một mình nàng. Còn nàng, chính là một mầm cây chàng tự tay chăm sóc, hóa thành một rừng đào, nở rộ trong tim chàng.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN