Tác giả:
Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương
Reviewer:
AI_Hoàng Lan
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Độ dài: 58
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 2002
“Mẹ từng bảo nhân loại quá mong manh, không có mai để chống chọi ngoại lực, không có cánh để bay cao, không có cái mang để ẩn mình dưới nước, có lẽ một con vi khuẩn xíu xiu thôi cũng đủ giết chết con người.
Vì lẽ đó, bà ấy đã sống hết sức nghiêm túc.
[...] Mẹ tôi có rất nhiều mối tình, bà biến mỗi một cuộc tình từng trải thành áng văn. Có người thích thì ắt cũng sẽ có người ghét văn của bà.”
Anh A, anh B rồi thì anh Z, mỗi anh một vẻ, đều được Diệp Tuyên bê lên trang sách, trừ Vu Thời Thiên. Vu Thời Thiên từng khá xấu hổ khi lần lượt mỗi anh người yêu cũ, từ già đến tươi non mơn mởn đều được điểm mặt gọi tên trong tiểu thuyết của Diệp Tuyên, chỉ mỗi anh là không có vinh dự đó.
Nhưng anh nào biết rằng, anh cũng từng được lên sách, thậm chí không hề dùng bí danh. Chỉ có điều, quyển sách “làm nên tên tuổi” của anh chưa bao giờ được xuất bản.
Rồi một ngày hè nọ, anh trên trang giấy bị cô bé Tô Đồng bắt gặp giữa đống bản thảo mốc meo của mẹ...
Từ ngày hạ năm mười bốn tuổi đó, quyển tiểu thuyết ngay cả tên cũng chưa đặt đó mang cô bé Tô Đồng đến với thế giới của người lớn, thế giới của những từ ngữ xa lạ mà cô chưa từng biết qua, mà cô phải đỏ mặt tía tai khi đi tra cứu; thế giới của những người yêu thầm.
“Tôi hỏi mẹ có hối hận không, bà đáp, ‘sao mẹ phải hối hận?’ Bà hết lòng với mỗi một cuộc tình, bà ấy vô cùng biết ơn tất cả những người đã xuất hiện trong cuộc đời mình.”
Những cuốn hút về tính, giới, hoặc cũng có thể là về một khía cạnh nào đó của Vu Thời Thiên dưới góc nhìn của Diệp Tuyên gợi cho Tô Đồng những ấn tượng đầu tiên về người đàn ông hơn mình mười bảy tuổi, người vốn từng là nhân tình của mẹ.
Để rồi những rung động đầu đời ấy thúc giục cô tìm hiểu về cái tên tưởng chừng không có thực ấy; để rồi đắm chìm trong thế giới sắc màu của một bậc thầy nhiếp ảnh, người khiến cho bất kỳ người mẫu nào qua ống kính của anh cũng có thể một bước thành sao.
Chút tình cảm điên rồ của cô bé dẫu non nớt nhưng lại cực kỳ dai dẳng và bền chặt, thúc giục cô bé con nhà giàu ở phố lớn lại thi đại học ở thành phố S hẻo lánh của anh.
Dự là lên đại học sẽ tìm cách tiếp cận anh. Bốn năm đại học lẽ nào tán không xong chú.
Có ngờ đâu, họ gặp lại sớm đến thế…
Vu Thời Thiên theo lời mời của Tô Đồng mà đến dự tang lễ của Diệp Tuyên theo ước nguyện sinh thời của bà. Vu Thời Thiên nhận cái kẹo từ cô bé. Vu Thời Thiên phát hiện ra linh cảm đã đánh mất từ lâu, khiến anh hơn một năm nay không chụp ảnh được cho ai, giờ bỗng trỗi dậy…
Cứ thế, chậm rãi thôi, cô bé ngọt ngào như vị bánh xưa, nồng đậm hương nhài của tách trà ngày hạ bắt đầu đi vào cuộc đời anh…
Mùa hạ nơi thành phố S, từng cơn gió mang theo vị mặn của biển, của giọt nước mắt thấm đẫm trên lưng anh ở cái ôm cuối cùng và của những giọt mồ hôi khi họ lao vào nhau cuồng nhiệt…
Cái nắng ngày hè, cái gió miền biển, cái nhiệt huyết của cô gái mười tám tuổi, từng bước gột rửa đi sức ì của người đàn ông vốn đã chấp nhận mang danh “hết thời”, để anh lần nữa biết yêu và lần đầu nghĩ về mãi mãi.
Tình đầu không phải chỉ khi yêu người đầu tiên, mà khi ta gặp đúng người, mỗi xốn xang rung động đều như lần đầu.
“Tôi học được từ mẹ mình rằng, phải sống thành thật với trái tim mình, phải giữ vững lòng chân thành.”
Và trái tim chân thành ấy của tôi, giờ đây cùng chung nhịp đập với trái tim anh, thứ đã từng già cỗi, được cơn mưa mùa hạ tưới tắm, lại tươi mới ngỡ giữa chừng xuân.
***
“Cốc trà hoa ngày hạ” kể về câu chuyện tình yêu chú cháu thoạt nhìn có vẻ cấm kỵ: Vu Thời Thiên là tình nhân cũ của mẹ Tô Đồng. Mà Diệp Tuyên có lẽ cũng từng tồn tại như một người đặc biệt hơn một chút so với những “bạn giường” đến sau trong cuộc đời anh.
Dẫu sự xuất hiện và ở lại của Vu Thời Thiên trong cuộc đời Tô Đồng là qua những dòng chữ kích thích trong quyển tiểu thuyết mà mẹ cô bỏ quên, nhưng đó cũng chỉ là những rung động đầu đời mà chắc chắn nếu không có sự vun đắp từ cả hai cũng sẽ nhanh chóng trôi vào quên lãng.
Để một mai anh lại kết hôn với một người chọn bừa trong số những mối xem mắt, còn cô sẽ thản nhiên mà chúc mừng đám cưới anh. Vì thế, tình yêu ấy không hề dễ dàng. Bao giọt nước mắt cô rơi, bao phen đấu tranh tâm lý họ mới có thể nhìn vào mắt nhau và cùng nhau nhìn về một hướng.
“Cốc trà hoa ngày hạ” thật sự như một tách trà ngát hương nhài. Lúc mới châm nước, hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát, chậm rãi níu giữ lòng người. Đến lúc trà nồng hương đậm vị cũng là khi họ về bên nhau, mạch truyện lên cao trào, tình yêu lan tràn khắp mọi ngóc ngách như tách trà dẫu đắng nhưng thơm. Trà say lòng người, như tình yêu đã từng muốn dừng, lại chẳng dừng được.
Một điểm của truyện mà mình rất thích là lối hành văn trong trẻo mượt mà, đôi lúc đượm buồn như cơn mưa mùa hạ, nhưng lại có đôi khi khiến người đọc phải bật cười, rồi lại chợt xót xa cho ông chú tuổi ba mươi lăm luộm thuộm bỗng một ngày hồi xuân chải chuốt, xốc lại bản thân. Truyện được gắn nhãn 18+ nhưng không phải có cảnh H tràn lan. Chỉ vài chương đúng lúc đúng thời nhưng cũng chậm rãi và dài hơi như một tách trà nóng bỏng, uống hết rồi vẫn còn lưu hương.
Bản chuyển thể khá mượt mà, chú thích đầy đủ, đặc biệt còn lồng ghép cả những bản nhạc xưa cũ mà cặp nhân vật chính thích và có thể cũng từng là một phần tuổi thơ của chúng ta.
Nếu bạn không ngại tình yêu mở đầu có phần cấm kỵ. Nếu bạn thích thể loại tình yêu chú cháu, nữ chính mạnh mẽ theo đuổi tình yêu, “Cốc trà hoa ngày hạ” chính là một lựa chọn tốt để đánh bay cơn khát.
____
“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: BLUEDAISY
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved