logo
REVIEW>> CÓ NGƯỜI YÊU THẦM TÔI 11 NĂM
co-nguoi-yeu-tham-toi-11-nam
Tìm truyện
Donate

CÓ NGƯỜI YÊU THẦM TÔI 11 NĂM

Tác giả:

Ngân Bát

Độ dài: 31

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 846

“Đây là lần cuối anh dặn lòng mình phải để em vào hồi ức,

Thế giới của em chưa từng mang bóng hình anh,

Em cũng chưa từng nhắc về tên anh.

Thầm nghĩ, chỉ cần còn nhớ về em,

Lãng quên cả thế giới này cũng chẳng vấn đề gì.” (1)

Có ai từng nói với bạn chưa? Rằng có người yêu thầm bạn.

Ai cũng sẽ có vài giây phút rung động nào đó trong đời, chắc chắn đấy. Cảm giác tim đập thình thịch, đỏ mặt ngại ngùng giống như t huốc p hiện vậy, càng thử sẽ lại càng đắm chìm.

Một ngày nào đó của năm cuối cấp ba, Vu Triều cảm nắng một cô bạn xinh xắn tên Tạ Linh Lăng. Vu Triều không biết đây sẽ là điểm khởi đầu cho mọi chờ đợi và hạnh phúc đáng giá sau này. Nhưng phải mười một năm sau, câu chuyện tình yêu này mới được gieo mầm dưới ánh mặt trời, bức thư tình đến muộn của Vu Triều khi ấy mới đến được tay người cần nhận.

Vu Triều gặp lại mối tình đơn phương trong buổi họp lớp kỷ niệm mười năm. Tạ Linh Lăng lúc này xinh đẹp trưởng thành, không còn rực rỡ như năm xưa nhưng đủ dịu dàng bình thản. Cô trở về từ thành phố lớn, mang theo đôi mắt thoáng vài phần mỏi mệt và chán ngán, mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc đường.

Thân là một lính cứu hỏa nhưng Vu Triều không cách nào dập tắt được ngọn lửa trong mắt, trong tim mình. Nhìn thấy Tạ Linh Lăng, anh như nhìn thấy khung cảnh trong bức ảnh anh đã giữ trong ví mười một năm. Cô gái xinh xắn cột tóc đuôi ngựa, mỉm cười trong trẻo nay đã trở thành người phụ nữ trưởng thành lạnh nhạt.

Khi Tạ Linh Lăng cầm bức ảnh kia đứng trước mặt Vu Triều, anh có ảo giác rằng thời gian dường như ngừng lại. Mười một năm qua như chỉ mới trong chớp mắt, mười một năm rốt cuộc sẽ dừng lại tại giây phút này.

“Anh yêu thầm tôi bao nhiêu năm rồi? ”

Bao nhiêu năm rồi?

Vấn đề này Vu Triều cũng tự hỏi mình như vậy.

Nhưng thời gian đã quá lâu, chính anh cũng không biết cuối cùng đã bao nhiêu năm rồi.

Tạ Linh Lăng thử thăm dò hỏi: “Bắt đầu từ học trung học? ”

Vu Triều lắc đầu, lại gật gật đầu: “Lớp 12.”

“Lớp 12 à.” Tạ Linh Lăng tính toán, “Hôm nay là bữa tiệc kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp trung học, cho nên đã mười một năm rồi? ”

Vu Triều không phủ nhận.”

Quả thực, Tạ Linh Lăng không cách nào tưởng tượng được một người đàn ông có thể yêu mình ngần ấy năm trời, cô không dám tin có người chờ mình lâu đến vậy. Những mối quan hệ trước khiến cô vấp ngã quá đau đớn, Tạ Linh Lăng không dám tin vào tình yêu nữa.

Nhưng Vu Triều sẽ luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng trước sau như một, sẽ ôm lấy cô, vỗ về ủi an mọi nếp hằn trong trái tim đã chịu nhiều thương tổn. Một người đàn ông ấm áp nhường ấy, anh đối tốt với cả những người quanh mình, rộng lượng tốt bụng, bao dung cả thế giới nhỏ của Tạ Linh Lăng.

Một người đàn ông như vậy đã yêu thương bạn ròng rã mười một năm. Bạn sẽ từ chối anh ấy sao?

Tạ Linh Lăng không làm được, bất cứ ai cũng không làm được.

Vu Triều và Tạ Linh Lăng đến với nhau vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng. Cuộc sống ở thị trấn nhỏ không khác gì thước phim của thế kỷ trước, chậm rãi yên ắng trong mọi khung hình. Mỗi ngày Tạ Linh Lăng đến tiệm hoa nhỏ làm việc, Vu Triều đến đội tập luyện và làm nhiệm vụ. Mỗi buổi chiều Tạ Linh Lăng sẽ ngồi xe máy điện chạy về nhà đợi Vu Triều về ăn cơm.

Rồi cũng như vậy, hai người kết hôn trong hạnh phúc. Không có thần thoại tình yêu kinh thiên động địa, cũng không có thề non hẹn biển cả đời này, chỉ có cuộc sống đơn giản giống như tất cả người bình thường, chậm rãi cùng nhau già đi.

“Cuộc đời đối xử với anh không tệ, trước kia anh vẫn cho rằng chuyện yêu thầm em chỉ là một mình anh. Mười một năm là một con số dài nhưng một cái chớp mắt thời gian. Có thể trong cuộc đời không có nhiều mười một năm nhưng tất cả mười một năm tiếp theo của anh sẽ có em.”

Thú thực, đối với câu chuyện này, tôi vừa muốn giới thiệu thật hay, lại vừa không muốn chút nào. Nếu đã đọc “Có người yêu thầm tôi 11 năm” đến dòng cuối cùng, bạn sẽ hiểu ý tôi. Gói gọn trong 31 chương truyện, tình yêu của Vu Triều và Tạ Linh Lăng thực ra không có gì đặc biệt, kể cả văn phong của tác giả cũng không quá ấn tượng.

Nhưng điều khiến câu chuyện này đi vào lòng độc giả lại chính là hạnh phúc đơn giản hiếm có của hai người bình thường như thế. Nó khiến người ta vừa ao ước lại ghen tị, khiến tôi cũng muốn như Tạ Linh Lăng có một Vu Triều của mình như vậy trong đời.

“Khi tên anh bất chợt vang bên tai,

Cuối cùng, hoa lại nở.

Bài thơ viết cho nửa đời còn lại,

Mỗi nét mỗi dòng, đều in dấu tên anh.” (2)

____

(1): Trích lời bài hát “Khoảng cách” - En (Bản dịch của reviewer)

(2): Trích lời bài hát “Viết tiếp” - Thiện Y Thuần (Bản dịch của reviewer)

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cherry Lattice

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN