logo
REVIEW>> CÔ ẤY NGỌT NHƯ KẸO
co-ay-ngot-nhu-keo
Tìm truyện
Donate

CÔ ẤY NGỌT NHƯ KẸO

Tác giả:

Khước Nha

Độ dài: 62

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1445

Lần đầu tiên Cố Trì nhìn thấy Thời Tích đó là vào một chiều hoàng hôn cuối thu.

Anh bị tiếng đàn của ai đó thu hút, đứng trước cửa phòng học nhạc, qua khe nhỏ của cánh cửa khép hờ Cố Trì nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp tinh tế ở bên trong. Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên anh không nhìn rõ mặt.

Chỉ có một cái bóng, thiếu nữ ngồi ở trước cây đàn dương cầm, đồng phục màu trắng, vòng eo thon nhỏ tinh tế, để lộ ra cái cổ trắng như tuyết. Cố Trì chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền khẳng định được cô và anh không phải là người thuộc cùng một thế giới.

Thế nhưng bóng hình đó lại cứ vấn vương trong lòng anh mãi không thôi. Hai người chưa từng gặp mặt, anh không biết rõ cô trông như thế nào, nhưng lại liên tục mơ thấy cô.

Rất nhiều đêm sau đó, bóng dáng kia cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong mộng của anh, làm anh cảm thấy nóng nảy, bất an.

Mỗi một lần tỉnh lại từ trong mộng, Cố Trì đều cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng tận đáy lòng lại ẩn ẩn trào ra một chút khát vọng không thể nói rõ.

Có lẽ Cố Trì mắc bệnh rồi, anh mắc bệnh tương tư.

“Tương tư như một giấc mơ

Lang thang đi khắp bốn phương

Quên đi bao nhiêu nhớ thương này dẫu biết nơi đây chỉ là mơ.”*

Dù cho thường xuyên mơ thấy Thời Tích nhưng Cố Trì chưa từng chủ động lại gần cô, bởi vì anh biết hai người họ không chung đường, trên đời không có thứ gọi là kỳ tích.

Trên đời không có kỳ tích, nhưng lại có một thứ mang tên là “vận mệnh”.

Cố Trì chưa từng nghĩ tới, một năm sau anh lại trở thành bạn cùng bàn của cô. Có cơ hội cách cô đến gần như vậy.

* * *

Lúc biết mình và Cố Trì là bạn cùng bàn, Thời Tích có chút hoảng hốt. Tuy cô chưa gặp anh bao giờ, nhưng lại nghe được rất nhiều lời đồn thổi về anh.

Đem những ký ức rải rác gom lại một chỗ, cô đối với Cố Trì có một chút ấn tượng mơ hồ, chính là… Vô cùng đẹp trai, đánh nhau rất giỏi, nhưng không thích học tập.

Thời Tích và anh là hai kiểu người khác nhau hoàn toàn.

“"Aizz! Là do cậu không biết, Cố Trì rất hung dữ! Cậu ta còn sẽ đánh người!"

Hàm Duyệt nhìn vòng quanh một lượt, hạ giọng nói: "Đánh nhau đối với cậu ta là chuyện thường ngày, ngay cả mấy tên côn đồ hung tợn nhất cũng bị cậu ta đập tới gãy xương đó!"

Động tác cắn bánh mì của Thời Tích dừng một chút, mi nhẹ nhàng nhíu lại.

Hàm Duyệt lại nhìn Thời Tích.

Khuôn mặt nhỏ đặc biệt thanh thuần xinh đẹp, da cũng rất trắng, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, nhìn ngoan đến không thể ngoan hơn.

Nhìn một lúc, cô nàng nhịn không được thở dài, có loại cảm giác con thỏ nhỏ rơi vào trong ổ sói xám.

Bởi vậy, cô nàng cũng vô cùng lo lắng: "Tích Tích, cậu ngoan như vậy, về sau nhỡ bị bắt nạt thì tớ biết phải làm sao?"

Thời Tích nghĩ nghĩ, cười với cô ấy, lạc quan nói: "Tớ sẽ không chủ động trêu chọc cậu ấy, cho nên cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không kiếm cớ gây chuyện với tớ đâu. Tiểu Duyệt, cậu đừng quá lo lắng."”

Lúc nói câu này, có Lẽ Thời Tích cũng không lường được chỉ mấy tháng sau thôi cô sẽ rung động với anh, hai người họ còn làm ra hành động yêu sớm nữa cơ.

Sau khi Thời Tích và Cố Trì trở thành bạn cùng bàn, Thời Tích dần nhận ra anh không giống như những lời đồn thổi. Đối với cô tính tình của anh vẫn luôn rất tốt, chưa từng nổi cáu hay nóng giận cũng không hề thấy hung dữ chút nào.

Anh còn đặc biệt quan tâm đến cô, luôn xuất hiện vào những lúc cô cần. Dần dần có một thứ cảm xúc khác lạ xuất hiện trong lòng cô.

Thời Tích trước nay luôn là một cô gái ngoan, chỉ biết vùi mình vào học tập. Bởi vì cha mẹ ly hôn, thiếu thốn tình thương mà cô đặc biệt hiểu chuyện. Một cô gái đơn thuần thế đâu hiểu rung động là gì, phải đến khi nghe chị họ nói. Thời Tích mới nhận ra mình thích Cố Trì.

Còn với Cố Trì, có được tình cảm của Thời Tích là thứ anh cầu không được, chả dám nghĩ tới.

Cố Trì và Thời Tích, hai người họ có thể không thuộc cùng một thế giới, nhưng họ vốn sinh ra để dành cho nhau. Giống như hai cực của nam châm vậy.

Đối với Thời Tích, Cố Trì chính là bức tường thành vững trãi, kiên cố nhất, cho cô vô vàn yêu thương và ấm áp.

Còn Thời Tích trong lòng Cố Trì giống như báu vật nhân gian, là thiên thần mà trời cao phái xuống để xoa dịu những đau đớn trong lòng anh. Cô dịu dàng nhưng nước, nhưng lại mang cho lửa ấm, giúp anh thổi bùng lên những hy vọng anh chưa từng nghĩ tới.

“Cô ấy ngọt như kẹo” là một câu chuyện vô cùng ngọt ngào dễ thương. Mặc dù mô típ truyện không mới, không có quá nhiều cao trào, nhưng mạnh chuyện chậm rãi kết hợp với văn phong của Khước Nha khiến cho tổng thể chở nên có một màu sắc rất riêng.

Tình yêu tuổi 16, 17 luôn là một cái gì đó thật đẹp, thật đáng ngưỡng mộ. Và còn gì tuyệt vời hơn khi chúng ta nắm tay nhau từ lúc mặc đồng phục, cầm tay nhau bước vào lễ đường và sánh bước cùng nhau đến “cùng trời cuối đất”?

"Em khiến anh vừa liếc mắt một cái đã rung động, vĩnh viễn thích em, muốn em tới mức... trở thành chấp niệm khảm sâu vào trong xương cốt."

____

*Trích lời bài hát “Tương Tư” Cao Bá Hưng

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Shmily, Oralie

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN