logo
REVIEW>> CHUYẾN TÀU ĐÊM MỘNG HÀ
chuyen-tau-dem-mong-ha
Tìm truyện
Donate

CHUYẾN TÀU ĐÊM MỘNG HÀ

Reviewer:

AI_Phù Dung

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 82

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2176

“Chúng ta chạm tay tới đích, nhưng ngoảnh lại đã lạc mất nhau.”

Mỗi cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều rất đẹp, chẳng hạn như là cuộc gặp gỡ giữa Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời  - hai người với hai cá tính khác biệt nhưng lại cùng chung chí hướng, thế là họ ở bên nhau.

Khi bắt đầu mối quan hệ này, họ vẫn là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và khát khao mãnh liệt được xuất hiện trước ống kính. Một khoảng thời gian tươi đẹp, dẫu giai đoạn ấy chính là giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời họ, nhưng nó lại là ấn ký không thể xóa nhòa trong ký ức của cả hai.

Tiếc rằng, đúng người nhưng sai thời điểm.

Thuở ấy, Lâu Ngữ chỉ là một nữ diễn viên tuyến mười 18 không ai biết đến, cô gặp anh trong một đoàn phim, khi cả hai đều được chọn làm diễn viên đóng thế bóng cho nhân vật chính. Trong ấn tượng đầu tiên của cô về anh chính là tại sao một người tuyệt vời nhường này mà không được đóng vai chính? Càng tiếp xúc, cô lại càng tán thưởng sự chuyên nghiệp trong công việc của anh hơn và dần dần, sự thưởng thức đó trở thành yêu lúc nào không hay.

Và Văn Tuyết Thời cũng thế, chẳng biết tự lúc nào, người con gái nhỏ bé nhưng đầy cứng cỏi ấy đã hiện hữu trong trái tim anh.

Cũng như bao cặp đôi khác, họ yêu nhau say đắm, cả hai đều muốn hiến tặng cho đối phương trái tim của mình. Vào năm 23 tuổi, cả Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đều quá trẻ để đối diện với hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống. Khi họ vẫn chưa biết được rằng “trái tim của con người cũng có thể như biển dưới tuyết chân, ban đầu trong sạch, mềm mại, sau khi bị sự đời giày xéo, nó sẽ đóng thành băng cứng ngắc”.

Vào năm 32 tuổi, anh và cô gặp lại nhau trong một chương trình truyền hình thực tế nhưng cả hai như hai người xa lạ, chẳng ai biết họ đã từng yêu nhau và họ cũng vờ như không quen biết đối phương.

Trong chương trình, Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời được ghép cặp với một bạn diễn khác và gần như hai người họ không còn sự liên quan gì đến nhau. Lâu Ngữ đã cố gắng hết sức để tránh anh càng xa càng tốt, nhưng trớ trêu thay, vận mệnh cứ đẩy họ lại gần nhau hơn, hay nói cách khác rằng mối tình của họ chưa bao giờ thực sự kết thúc.

“Tôi phối hợp diễn cùng em mà vờ như chẳng nhận ra

Buộc một người yêu em sâu sắc phải diễn thật tự nhiên

Đến khi nào hai ta mới có thể kết thúc màn diễn?” *

Cho dù đã cách biệt bao năm, nhưng đến khi gặp lại, trái tim Văn Tuyết Thời vẫn xao xuyến trước bóng hình người con gái đó. Song, anh biết cô không muốn còn dây dưa gì với mình nên đã làm theo ý cô, anh không muốn cô phải đau khổ vì anh thêm nữa. Ngay cả việc quan tâm nhau đơn giản họ cũng không thể công khai nói với đối phương mà chỉ làm lén lút sau màn ảnh.

“Phòng tập gym không phải nơi thích hợp. Cô cũng 32 tuổi rồi, còn nghĩ bị bong gân đơn giản lắm sao?”

“Anh nói tôi 32 tuổi, nhưng đừng quên anh cũng 32 tuổi. Anh biết anh cũng đâu còn trẻ nữa? Vậy nên hút thuốc ít thôi.”

Nghe sao mà chua xót, đã từng là người quan trọng nhất của nhau nhưng giờ đây chúng ta lại dành cho nhau sự quan tâm thật vụng về, giữa hai người như có một ranh giới vô hình mà không ai dám vượt qua. Vậy thì lý do nào đã khiến hai người thành ra như vậy?

Những vết thương trong quá khứ vẫn còn dày đặc trong trái tim Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời, khiến những sự hiểu lầm không đáng có cứ dâng lên giữa hai người. Khi năm ấy, Văn Tuyết Thời là người đã nói lời chia tay, nhưng đối với anh chia tay không có nghĩa là anh không còn yêu cô.

“Đối với anh, chia tay giống như đang sửa lại hành động năm đó của mình, không gọi em lại nữa, nhìn em ngồi lên xe, tới trung tâm cao nhất, ngắm nhìn mưa sao băng.”

Sự chia tay đó là một điều tất yếu, họ cần khoảng thời gian chia xa để phát triển sự nghiệp của bản thân mà không bị vướng bận bởi đối phương. Nếu như cuộc chia tay đó không diễn ra, thì có lẽ theo suy nghĩ của Văn Tuyết Thời rằng hai người sẽ có một kết cục bi thảm, họ sẽ bị hiện thực chôn vùi và yêu điên cuồng đến mức đánh mất chính mình.

Và cũng đúng như anh nghĩ, sau khi chia tay Lâu Ngữ và anh đều thành công trên con đường riêng của mình, cả hai đều bị thời gian mài mòn và trở nên gai góc hơn rất nhiều.

Song, duy chỉ có một điều không thay đổi, là trong tim của cả hai vẫn lưu giữ hình bóng của nhau, cho dù chín năm dài đằng đẵng đã trôi qua, nhưng tình yêu ấy như thể đã hòa quyện vào máu thịt của họ.

Tác giả viết về chuyện tình này vô cùng thực tế và cũng rất đau lòng, cách viết xen kẽ giữa hiện thực và quá khứ cũng khiến câu chuyện thêm phần thu hút và tạo nên sự day dứt vô cùng. Nhưng may mắn thay, sau tất cả Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời vẫn có một cái kết thật viên mãn.

“Mỗi cuộc gặp gỡ đều rất đẹp

Thật hạnh phúc khi gặp được người đẹp nhất trong khoảng thời gian ấy

Gặp được người đẹp nhất trong thời gian đó, thì chẳng có gì tiếc nuối.” **

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Diễn viên do Tiết Chi Khiêm thể hiện

**: Trích từ tác phẩm Sơn Hà Chẩm của tác giả Mặc Thư Bạch

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lá Nhỏ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN