logo
REVIEW>> CHỦ MƯU ĐÃ LÂU
chu-muu-da-lau
Tìm truyện
Donate

CHỦ MƯU ĐÃ LÂU

Tác giả:

Hắc Tầm

Độ dài: 71

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1788

Tạ gia phá sản, sau một đêm Tạ Đường từ đại tiểu thư cao quý rơi xuống thành một kẻ khốn cùng, tất cả mọi người đều chờ để chê cười cô.

Bọn họ cho rằng, vị đại tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo lại phá của này nhất định sẽ gặp báo ứng. Còn có Trần Duyệt Minh vẫn luôn theo đuổi cô cũng đang chờ Tạ đại tiểu thư đến cúi đầu cầu xin hắn.

Kết quả, buổi sáng Tạ gia mới bị tịch thu tài sản, buổi chiều người vừa mới về nước tiếp quản Tần thị - Tần Yến tới tìm cô, cho cô một tờ chi phiếu, nói rằng anh cần một người có thể trấn trụ mấy vị họ hàng đầu trâu mặt ngựa cùng với mẹ kế ác độc của anh ở Tần gia. Cho nên, Tạ đại tiểu thư không những không gặp báo ứng, còn xoay người độc chiếm vị trí Tần phu nhân mà người người mong ước.

Kể từ đó, vợ chồng Tần thị trở thành cặp đôi ân ái có tiếng trong giới thượng lưu ở Hải Thành. Ban đầu, còn có rất nhiều người cho rằng bọn họ chỉ đang diễn kịch, là Tạ đại tiểu thư thất thế nên cố tình tìm cách ôm lấy đùi vàng của Tần Yến, sớm hay muộn Tạ Đường cũng sẽ rớt đài, đến lúc đó chẳng phải càng đáng để chê cười.

Thế nhưng, mấy vị quý công tử, tiểu thư cùng đám cáo già ở Hải Thành chờ mãi, chờ mãi lại chỉ có thể chờ được cảnh vợ chồng Tần thị thân mật ôm nhau, Tần phu nhân nhỏ nhẹ cùng Tần tiên sinh nói chuyện, còn thẹn thùng đỏ mặt…

Nhưng mà, sự thật là, ở một góc không người thấy được, Tạ Đường nghiêm túc nói: Ông chủ, là ngài nói bởi vì tôi diễn vai Tần phu nhân rất xuất sắc nên đặc biệt phê duyệt cho tôi nghỉ phép, tôi đi biển thư giãn là hợp lý đúng không?

Ổng chủ Tần nhìn đám con trai quần áo ít vải trên du thuyền phía xa, ngoài cười nhưng trong không cười,  ghé vào tai cô thấp giọng nói muốn khấu trừ thưởng của cô, còn muốn tịch thu túi Birkin mới mua cho cô. Vì thế, mặt Tạ Đường đỏ bừng vì giận.

Tạ Đường luôn cho rằng, hôn nhân của cô là một thỏa thuận, Tần Yến cần cô để trấn trụ mấy con cáo già Tần gia, còn cô thì cần tiền của anh để trả nợ. Tạ gia lụn bại, một cô bé mồ côi mẹ như cô bị cha ruột vứt bỏ, tất cả mọi người đều quay lưng, chỉ có cô bạn thân Hàn Mộng Chi là đối với cô thật lòng. Nhưng Hàn gia không tính là quá lớn, cô không thể khiến Hàn Mộng Chi thêm gánh nặng, cô muốn tự mình gánh vác. Tạ Đường đã từng là nàng phượng hoàng kiêu ngạo nhất của giới thượng lưu Hải Thành, dù có thế nào cô quyết cũng không làm một con gà để người ta giẫm đạp.

Đám công tử, tiểu thư Hải Thành đều cho rằng Tạ Đường rơi xuống nhất định sẽ tìm đến Trần Duyệt Minh, dù sao thì mấy năm nay Trần công tử vẫn luôn công khai theo đuổi cô. Bọn họ nói cô làm bộ làm tịch, đợi cô không còn cái mác Tạ tiểu thư nữa thì sẽ phải hạ mình thế nào.

Nhưng bọn họ không biết, kẻ ra vẻ từ trước đến giờ luôn là Trần Duyệt Minh. Hắn nói yêu cô, nhưng Tạ gia xảy ra chuyện hắn chỉ gọi đến một lần, không hề giúp đỡ. Hắn bưng lên dáng vẻ công tử, chờ cô chủ động lại gần xin tha. Tạ Đường từ lâu đã nhìn rõ, cũng sẽ không cậy nhờ hắn. Tạ đại tiểu thư kiêu ngạo, ương ngạnh cũng không phải là hư danh.

Cô thà ký kết hiệp ước với Tần Yến, dù sao thì một mối quan hệ lợi ích vẫn tốt hơn việc khúm núm cầu người. Hơn hai mươi năm làm một đại tiểu thư, từ nhỏ đã cùng cha mình đối nghịch, cô sớm đã hiểu rõ quan hệ lợi ích của hào môn. Vì thế vai Tần phu nhân này chắc chắn Tạ Đường có thể làm tốt hơn bất kỳ ai.

Tạ Đường ở Tần gia cùng đám cô dì chú bác đánh thái cực, còn thuận lợi tạo lý do cho Tần Yến dễ dàng xử lý đám người này. Cô tận trách diễn vai Tần phu nhân, vì Tần Yến làm hậu phương vững chắc.

Nhưng càng ngày, Tạ Đường càng cảm thấy có gì đó không đúng. Lần đó, cô cố tình ngã xuống biển để xử lý Tần Kiêu, lại gặp Tần lão bản lo lắng, hoảng hốt chạy tới, nói cô không cần mạo hiểm. Tạ Đường bỗng nhận ra, dường như không có vị Tần phu nhân là cô, dường như Tần tiên sinh vẫn có thể xử lý tất cả mọi việc.

Vậy thì vì cái gì Tần tiên sinh lại muốn cưới cô?

Thiếu niên Tần Yến sau khi mẹ ruột qua đời liền bị mẹ kế tính kế đuổi ra nước ngoài, lưu lạc đầu đường xó chợ, hèn mọn khốn cùng, bị giẫm đạp, sỉ nhục, lăn lộn trong bùn lầy. Trong lúc khó khăn nhất, trong tay luôn nắm chặt một chiếc chìa khóa hoa hồng.

Chiếc chìa khóa này dùng để giấu một bí mật…

Đêm bão tuyết đó, có một cô bé đi ngang qua khoác lên người anh một chiếc áo, để quên chiếc chìa khóa này trong túi. Từ đây, trong lòng anh gieo xuống một đóa hoa hồng.

Đóa hoa của anh vốn nên nở rộ dưới ánh mặt trời, sau lại vì nơi dinh dưỡng mình cằn cỗi mà c hết đi. Tần Yến chủ mưu đã lâu, mang hoa hồng của anh về nhà, dùng trái tim để nuôi dưỡng, dung túng cô tiếp tục nở rộ.

Trong mắt người ngoài, bọn họ là một kẻ là đóa hoa đầy gai kiêu ngạo, ương ngạnh, một kẻ là một con chó điên dã man, tàn nhẫn, quả thực vừa xứng một đôi. Bọn họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng lại cùng lớn lên trong thế giới phức tạp và dơ bẩn, cuối cùng lại tìm được nhau, nắm tay tiến về phía trước.

Tạ Đường giống như đóa hoa hồng đỏ rực, vốn nên là đóa hoa trong lồng kính, tùy ý rực rỡ. Nhưng một cô bé phải tận mắt chứng kiến cái c hết của mẹ, cùng với sự tệ bạc của người cha, đóa hoa hồng dần mọc đầy gai. Tạ Đường rất thích cười, nhưng có đôi khi là giả cười, có đôi khi là cười lạnh, chỉ có ở bên cạnh Tần Yến mới là nụ cười chân thật nhất, mặt mày đều cong lên.

Lúc bắt đầu, có lẽ chỉ mang tâm tình của người làm công lại không biết từ lúc nào bị sự hoang dã cùng quan tâm của anh chinh phục, thu lại gai nhọn, trở thành một đóa kiều hoa trong tay anh.

Tần Yến vốn là đại thiếu gia nhà họ Tần, sau khi mẹ ruột qua đời liền lâm vào cảnh bị ghét bỏ. Anh từng lăn lộn ở khắp phố lớn ngõ nhỏ ở nước ngoài, từng lang thang trên sa mạc, tựa như một con báo hoang kiếm tìm sự sống. Cho dù khoác trên mình tây trang, giày da vẫn không thể che đi hơi thở hoang dã của thiếu niên đạp lên tất cả quy củ mà lớn lên.

Tần Yến của hiện tại chính là một quốc vương vừa trở về từ chiến trường sinh tử, lau máu, thay hoa phục, nhìn xuống chúng sinh. Bởi vì ở nơi này có một đóa hoa mà anh chủ mưu hái được đã lâu.

Bọn họ cùng nhau bước ra khỏi nghịch cảnh, cầm tay nhau tiến về phía trước.

Gió lớn thổi qua, mang đi tất cả thời gian.

Từ nay về sau, nơi khu vườn nắng ấm, bên cạnh bụi hoa hồng nở rộ, luôn có một thần tử trung thành canh giữ.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN