logo
REVIEW>> CHÓ HOANG VÀ XƯƠNG
cho-hoang-va-xuong-0001
Tìm truyện
Donate

CHÓ HOANG VÀ XƯƠNG

Tác giả:

Hưu Đồ Thành

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 20

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 335

Năm tám tuổi, Miêu Tĩnh theo mẹ chuyển đến thành phố Đằng, trên khuôn mặt non nớt ngập tràn kỳ vọng đối với cuộc sống mới.

Đối với cô, trong bữa cơm có thể thoải mái gắp đồ ăn, mùa đông có giày có quần áo để mặc, đã là một loại hạnh phúc.

Mẹ cô, Ngụy Minh Trân, dẫn theo Miêu Tĩnh đến sống chung với hai cha con ông Trần Lễ Bân, tạo thành một tổ hợp gọi là “gia đình”, mặc dù không ai trong số bốn người họ nghĩ đó là một mái nhà hoàn chỉnh.

Con trai của ông Trần Lễ Bân là Trần Dị, lớn hơn Miêu Tĩnh hai tuổi, lúc ấy đã bộc lộ tính cách ngang ngược hổ báo, nổi danh phá làng phá xóm. Ngày đầu tiên cô gặp anh, anh thẳng thắn cho cô một cú đá thật mạnh vào bắp chân, bịt miệng cô đe dọa, “Nếu mày dám kêu lên, tao sẽ g iết mày.”

Miêu Tĩnh chỉ có thể sợ hãi im lặng. Cuộc sống ở thành phố Đằng càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, càng lúc càng đi xa so với kỳ vọng ban đầu của cô.

Cô chứng kiến Trần Dị bị bố bạo hành, bằng một cú đạp thật mạnh khiến anh văng lên tường, hay bằng những nhát dùi cui điện dí vào khiến anh giật nảy người. Mỗi lần như vậy, Trần Dị đều không rên một tiếng, bị đánh vẫn có thể nhặt đũa lên ăn cơm tiếp.

Nhưng có lẽ chính những ngày tháng thuở thiếu thời này đã hun đúc cho anh một bản lĩnh chai sạn, lì lợm, thậm chí là ngông cuồng để đối mặt với cuộc sống.

Quan hệ anh em giữa Trần Dị và Miêu Tĩnh cũng không mấy tốt đẹp. Anh vừa lên cấp hai liền chuyển đến ký túc xá của trường, mỗi lần gặp nhau đều cực kỳ ăn ý mà giả vờ không quen biết đối phương. Chỉ khi có chuyện cần nhờ vả, Trần Dị mới thân thiện gọi cô hai tiếng “em gái”.

Lúc ấy, Miêu Tĩnh là một cô bé vàng vọt gầy gò, để tóc ngắn kiểu Maruko, luôn cúi thấp đầu để giảm bớt sự tồn tại của mình. Cô sợ hãi Trần Dị, nhưng luôn giúp anh bao che với thầy cô, giúp anh nói mát với ông Trần Lễ Bân.

Anh không cảm kích cô, cũng chưa từng để cô vào mắt.

Cuộc sống cứ tiếp tục diễn ra như vậy, cho đến khi cô lên cấp ba.

Trần Lễ Bân qua đời, Ngụy Minh Trân ôm toàn bộ số tiền bảo hiểm chạy trốn, bỏ Miêu Tĩnh ở lại.

Trần Dị không hề khách sáo, ném cô ra khỏi nhà.

***

Năm hai mươi bốn tuổi, Miêu Tĩnh lại lần nữa quay về thành phố Đằng.

Cô phá khóa cửa căn nhà lúc trước từng sống, dọn dẹp giặt giũ, mua sắm vật dụng mới, làm biết bao nhiêu là việc, thế mà câu đầu tiên Trần Dị nói với cô là, “Ai bảo cô về đây?”

Miêu Tĩnh trả lời, em thích thì về thôi.

Anh nổi khùng, “Tốt nghiệp đại học diện xuất sắc mà về đây làm kỹ sư lương tám nghìn một tháng?”

Miêu Tĩnh không thèm đáp.

Trần Dị hai mươi sáu tuổi vẫn chưa làm được gì ra hồn. Anh mở một quán bida, dựa vào nhan sắc của mình thu hút không ít khách đến. Đôi lúc anh tìm việc làm ở xa, vắng mặt hai tháng liền không ai hay biết. Nhà cửa không người quét dọn, mồm miệng lúc nào cũng như cái lư hương, mở ra là không nói được lời nào hay ho.

Hai người lại lần nữa sống chung trong một ngôi nhà với mối quan hệ căng thẳng, không khác gì lúc trước.

Nếu như hỏi bạn bè xung quanh, chắc chắn họ sẽ đều đồng thanh đáp, “Trần Dị và Miêu Tĩnh? Hai người họ trên danh nghĩa là anh em, nhưng mối quan hệ còn tệ hơn người xa lạ qua đường. Mỗi khi nhắc đến Miêu Tĩnh, Trần Dị luôn luôn mất kiên nhẫn, không thèm che giấu sự khó chịu.”

Sau khi Miêu Tĩnh tốt nghiệp cấp ba, cô thu dọn đến thành phố, ai cũng cho rằng cả đời này cô sẽ không về nữa.

Miêu Tĩnh lại nghĩ, những người kia chỉ nói đúng một nửa.

Mối quan hệ giữa cô và Trần Dị là anh em trên danh nghĩa, nhưng không tệ đến mức xa lạ, mà giống như quan hệ cộng sinh hơn.

Nếu như tách rời nhau, cả hai cá thể đều sẽ c hết.

Sau khi mẹ cô bỏ trốn, Trần Dị liền vứt cô ra khỏi nhà. Miêu Tĩnh mặt dày xin ở lại quét dọn, nấu cơm cho anh, chỉ cần anh đừng đuổi cô đi.

Trần Dị tức đến nỗi bật cười, bỏ đi không về nhà. Mấy hôm sau gặp lại, anh bắt gặp cô đang nhặt ve chai, gom giấy báo ngoài đường bán đi để kiếm tiền ăn, thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh gầy khô như cái x ác, vàng vọt như m a bệnh.

Có lẽ là vào lúc đó, Trần Dị thỏa hiệp.

Anh dẫn cô đến một nhà máy bỏ hoang, bẩn thỉu, đồ đạc hư hỏng vỡ nát. Hai người họ yên lặng thu dọn những linh kiện, sắt vụn còn lại, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Khi ấy, Miêu Tĩnh nhớ rõ, bóng dáng hai người họ in trên mặt đất vừa tối đen, vừa cô độc.

“Cô nghe được tiếng gió lướt qua trong không gian, tiếng chó sủa văng vẳng, và tiếng huýt sáo du dương của Trần Dị.”

“Cảm giác họ như hai chú chó hoang lang thang trên cánh đồng bát ngát, cụp đuôi rảo bước tìm thức ăn, lẻ loi tìm kiếm đường sống và niềm vui nơi chốn hoang vu.”

Trần Dị ngã xe gãy chân, vẫn khập khiễng đến công trường bê gạch, trả tiền học phí cho Miêu Tĩnh. Cô bị kẻ gian theo dõi, anh xin nghỉ ca đêm ở quán bar để về trông cô.

Anh nói rằng, sau khi đậu đại học thì cô mau chóng thu dọn rồi cuốn xéo. Hai người vốn không có máu mủ ruột thịt gì, anh nuôi cô mấy năm như vậy xem như tích đủ đức rồi.

Nếu như không có Trần Dị, sẽ không có Miêu Tĩnh như ngày hôm nay.

Nếu như không có anh, cô sẽ không thể thuận lợi thi cử, mà có lẽ đã sớm c hết đói rồi bị lãng quên ở một góc khuất nào đó. Nếu cô giống như một gốc cỏ dại héo khô bám trụ nơi ven tường, thì anh là cơn mưa đầu mùa đến khiến gốc cỏ nghiêng ngả dập dụi, nhưng nhờ nước mưa mà sinh trưởng, rồi lớn dần lên, xanh um tươi tốt.

Cô xinh đẹp rạng ngời, khiến bao nhiêu đàn ông quyến luyến ngoái lại nhìn. Cô luôn vui vẻ thân thiện với mọi người, nhưng không ai rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, có thể nói là một kiểu lạnh nhạt xa cách, cao ngạo như đóa hồng nở rộ trên sông băng.

Chỉ với Trần Dị, Miêu Tĩnh mới mở lời cay độc, hết nguyền rủa đến xỉa xói, mỉa mai anh, cuối cùng hai người cãi nhau đến long trời lở đất.

Cũng như vậy, nếu không có Miêu Tĩnh, cũng sẽ không có Trần Dị của hiện tại.

Sau khi bố qua đời, mẹ kế chạy trốn, Trần Dị chính thức không có ai quản thúc, cả ngày đều ra ra vào vào với bọn người trắng đen lẫn lộn. Anh nuôi mộng tưởng phất lên từ mấy vụ làm ăn không minh bạch này, trở thành tay chân của ông trùm Tam Giác Vàng.

Trần Dị luôn muốn “liều ăn nhiều”, nhưng không thể không nghĩ tới cô em gái vẫn còn đang học cấp ba. Nếu như anh đi t ù, ai sẽ nuôi cô? Nếu như anh c hết, cô phải làm sao bây giờ?

Vì thế, Miêu Tĩnh chính là sợi dây cuối cùng níu giữ, ràng buộc anh với thế giới này.

Cô dùng cả tính mạng của mình để ngăn cản anh làm việc phi pháp, cho nên từ đó về sau, Trần Dị vĩnh viễn không dính dáng đến mấy chuyện này nữa.

Khi Miêu Tĩnh tốt nghiệp cấp ba, cả hai đều ăn ý cho rằng lần từ biệt này, bước đi chính là vĩnh viễn không ngoảnh đầu lại. Từ nay về sau, hai người họ dù có làm gì cũng không còn ảnh hưởng đến người kia nữa.

Miêu Tĩnh đã nghĩ như vậy, nhưng rồi nhận ra cô đã lầm.

Sống ở một thành phố khác xa hoa hơn, cô chỉ nhớ cái mùi đất ngai ngái sau cơn mưa của thành phố Đằng.

Diện váy áo lộng lẫy đứng trước gương, cô chỉ nhớ mấy món đồ chợ mà Trần Dị đã vét hết lương của mình để mua cho cô.

Theo đuổi một người đàn ông khác, Miêu Tĩnh vẫn chỉ nhớ dáng vẻ hút thuốc trên giường của anh. Cô không thích hút thuốc, nhưng luôn bộc lộ say mê quyến luyến vô hạn đối với hương khói thuốc vấn vít quanh người.

Vì vậy, Miêu Tĩnh quyết định trở về.

“Trần Dị, mấy năm qua, anh có nhớ em không?”

“Nhớ.”

“Nhớ như thế nào?”

“Nhớ em rất lâu, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác…”

Nhớ tới cô gái ương bướng, cứ lặng im không nói một lời, dùng đôi mắt trong veo như nước để nhìn anh.

Nhớ tới cô gái mà anh yêu thầm đã nhiều năm, khiến anh không quản đường xa để đến nhìn cô một lần. Chỉ một ánh nhìn, trong mắt anh khó giấu được sự kiêu ngạo tự hào.

Một người hư hỏng, chẳng ra gì như anh, lại nuôi dạy được một người xuất chúng rực rỡ như cô.

Nhớ tới những ngày tháng cuối cùng đầy hoang đường kia, vứt bỏ cái vỏ bọc anh em bên ngoài, dùng dũng khí nửa đời đốt cháy tình cảm của thuở thiếu thời, để rồi khi cô rời đi, anh lại hối hận.

Giá như cả đời này, hai người họ cứ chia xa hai ngả như vậy.

Nhưng chỉ cần cô trở về, mọi thứ ngụy trang đều hoàn toàn sụp đổ. Cô không những quay về, còn năm lần bảy lượt trêu chọc, chạm vào điểm mấu chốt của anh.

Cô khiến cho anh hoảng loạn, chất nicotine cồn cào nơi cổ họng cũng không thể làm dịu đi sự bức bối nóng rát ở trong lòng. Cô chìa tay ra, nói với anh rằng, theo em đi.

Theo em đi, chúng ta cùng nhau sống một cuộc đời mới.

Chạy khỏi thành phố đau buồn này, chạy khỏi những ký ức không mấy vui vẻ của ngày xưa.

Cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ không có ông bố nào bạo hành con trai, không có bà mẹ nào vứt bỏ con gái.

Lang bạt đến những nơi chưa từng nghe kể, rong ruổi đến nơi tận cùng thế giới.

Chỉ cần vẫn còn niềm tin, thì sợ gì không có ngày về.

____

“…”: Trích từ sách xuất bản

*Ảnh bìa sách xuất bản

BÌNH LUẬN