Tác giả:
Hưu Đồ Thành
Reviewer:
AI_Lưu Ly
Designer:
AI_Nha Thanh
Độ dài: 58
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 9475
Giới thiệu:
Trần Dị như con chó hoang vong ơn bội nghĩa.
Còn Miêu Tĩnh là cục xương ương ngạnh.
***
“…Tuy nhiên người trưởng thành có lẽ ai ai cũng đã nghe đến câu danh ngôn về tình yêu c hết tiệt sau đây: Con người ta sống trong đời có thể yêu rất nhiều lần, ấy thế nhưng luôn có một người sẽ mang lại được cho chúng ta nụ cười rạng rỡ nhất, trận khóc xé ruột gan nhất, và nỗi nhớ nhung da diết nhất.”
Miêu Tĩnh tưởng rằng mình đã để lại người ấy trong quá khứ.
Miêu Tĩnh tưởng rằng khoảng thời gian sáu năm xa cách, những mối quan hệ mới, những trải nghiệm mới đã dần khiến bóng hình người ấy phai nhạt đi.
Nhưng có lẽ việc từ hai đứa trẻ xa lạ trở thành mối quan hệ cộng sinh nương tựa lẫn nhau suốt mấy năm trời đã khiến Trần Dị trở thành một chấp niệm không dễ dàng buông bỏ trong lòng Miêu Tĩnh.
***
Bố mẹ Miêu Tĩnh ly hôn từ lâu, cô là đứa trẻ bị đá qua lại giữa những người họ hàng mãi đến khi mẹ cô là Ngụy Minh Trân trở về đưa cô đi.
Rời khỏi ngôi làng nhỏ đến thành phố Đằng Thành xa lạ, gặp gỡ người cha dượng xa lạ, có thêm một người anh trai xa lạ rõ ràng không hề chào đón cô chút nào.
Trần Dị “chào sân” Miêu Tĩnh bằng cú đá mạnh bất ngờ vào bắp chân cô, thể hiện anh chính là chủ nhân của căn phòng ngủ mà sắp tới cả hai phải cùng chia sẻ. Anh không có nhu cầu làm thân cũng không muốn gần gũi với hai mẹ con cô.
Suốt những năm tháng tuổi thơ Miêu Tĩnh luôn phải chịu đựng những ánh mắt không mấy thân thiện của những người xung quanh mà lớn lên. Vì vậy cô đã sớm nhận biết cô là đứa trẻ không hề được chào đón. Bản năng khiến Miêu Tĩnh luôn thu mình lại, biến cảm giác tồn tại của bản thân xuống âm vô cực, không đòi hỏi gì cũng không dám yêu cầu gì.
Trần Dị và Miêu Tĩnh là hai đứa trẻ đến từ hai gia đình không toàn vẹn. Cha mẹ ruột của chúng chắc chắn đã từng hạnh phúc bên nhau, nhưng sau đó họ lại nhanh chóng quên đi những hạnh phúc ấy. Họ quên đi cách họ đã từng yêu thương nhau, vô tình cũng mất dần bản năng yêu thương con cái của chính họ.
Chắp vá lại với nhau, cha của Trần Dị và mẹ của Miêu Tĩnh, bốn người tạo nên một tổ hợp gia đình kỳ lạ đầy đủ cha mẹ con cái mà đáng tiếc rằng vẫn chẳng thể bù đắp được phần yêu thương hai đứa trẻ còn thiếu.
Miêu Tĩnh dần nhận ra sự lạnh nhạt, chán ghét ra mặt của Trần Dị đã là điều tử tế nhất mà anh dành cho cô. Vì bản thân anh bị chính cha mình đối xử một cách khắc nghiệt nhất. Ông luôn ám ảnh với việc kiểm soát con cái bằng bạo lực, bằng đòn roi và những lời nói cay nghiệt.
Còn Ngụy Minh Trân không hẳn là một người mẹ tốt, là một người mẹ kế tốt với bà càng xa xôi hơn. Những năm tháng xa cách khi Miêu Tĩnh còn nhỏ xíu khiến sự quan tâm bà dành cho cô hời hợt và nhạt nhòa, bà sẽ cho cô những thứ cô cần, còn lại mặc định nhút nhát, hiểu chuyện là phần tính cách hiển nhiên của cô, quan tâm sâu sắc hơn với bà là điều dư thừa.
Sau này cả cha mẹ đều không còn ở bên cạnh vào thời điểm Trần Dị và Miêu Tĩnh thành niên, không còn nhỏ dại nhưng chưa kịp trưởng thành. Những khắc nghiệt trước đó là không tốt nhưng vô tình khiến cho hai đứa nhỏ khi bị quăng ra giữa cuộc đời tự trở nên gai góc hơn, cứng cáp hơn.
Khoảng thời gian ấy chúng nương tựa nhau mà lớn lên. Một Trần Dị lì lợm, bất chấp, lươn lẹo bên cạnh một Miêu Tĩnh tĩnh lặng, tịch mịch nhưng không kém phần ương bướng. Ở cả hai vừa có điều gì đó đối lập khác xa nhau, lại vừa giống như họ chính là cùng một loại người, không ai hiểu được thảm cảnh của mỗi người bọn họ hơn đối phương.
Tình cảm của Trần Dị và Miêu Tĩnh khi ấy rất khó gọi tên. Trước đó giữa họ nhạt nhẽo còn thua bạn bè bình thường đừng nói là xem nhau như “người nhà”. Trần Dị xuất phát từ chút ít lòng tốt còn sót lại, cảm thấy Miêu Tĩnh tội nghiệp mà miễn cưỡng “nuôi” cô. Miêu Tĩnh đáng thương thì thật sự đã đến bước đường cùng.
Trần Dị bị buộc phải chăm lo cho đứa-em-gái-mà-anh-chưa-từng-xem-là-em-gái, anh không phải là thánh nhân nên anh cũng trăn trở, độc mồm độc miệng, khó khăn với Miêu Tĩnh. Thậm chí hơn một lần anh đuổi cô đi, muốn vứt bỏ cô, nhưng cuối cùng vẫn để cô được ở lại với một cột mốc cụ thể: tốt nghiệp cấp ba xong cô phải đi.
Có lẽ Trần Dị đã tự nhủ hàng trăm lần rằng chỉ cần khi ngày giao kèo ấy tới, anh sẽ lại tự do, sẽ được giải thoát khỏi con nhóc khó ưa khó bảo trong nhà mình, sẽ làm được tất cả những việc nguy hiểm mình muốn làm mà không sợ ai biết về “điểm yếu” kia.
Ấy thế mà cái ngày anh đẩy cô rời khỏi ngôi nhà họ cùng chung sống, rời khỏi thành phố Đằng Thành nóng bức, rời khỏi cuộc đời anh, anh hối hận rồi.
***
Bỏ lại tất cả những danh vọng, tiền tài, xa hoa mà mình cố gắng đạt được từ con số không, Miêu Tĩnh vẫn thử một lần trở về Đằng Thành để gặp lại người xưa.
Cô không biết cái mà cô và Trần Dị từng có với nhau là gì? Tình yêu? Tình thân? Hai con người vô tình phụ thuộc vào nhau nên lầm tưởng cảm xúc của mình?
Dù là gì đi nữa thì cô đã không thoát ra khỏi nó được ngần ấy năm. Miêu Tĩnh luôn canh cánh trong lòng rằng cô đã nợ Trần Dị rất nhiều cả tiền bạc và ân nghĩa, cô cũng nợ bản thân một câu trả lời thật sự.
Khi Miêu Tĩnh trở về cô đã hỏi Trần Dị rằng suốt sáu năm qua có từng nhớ cô không?
“Nhớ rất lâu, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.”
***
Lối kể chuyện song song đan xen giữa quá khứ và hiện tại cuốn hút không thể tả được. Tác giả dừng lại đúng lúc từng chương khiến người đọc sẽ không ngừng không ngừng tò mò, vừa muốn biết điều gì đã từng xảy ra và điều gì sắp xảy ra giữa nam nữ chính.
Theo mình truyện rất thực tế, nam nữ chính chia xa và xác định không còn khả năng gặp lại vì đó là điều tốt nhất cho đối phương, nên họ đều đã sống hết mình với điều mình muốn, mình nghĩ. Họ có những mục tiêu riêng, gặp gỡ những người mới, có những trải nghiệm mới.
Tính cách nữ chính cũng là một điểm cộng cộng đối với mình. Miêu Tĩnh được xây dựng là một người đầy mâu thuẫn giữa vẻ ngoài và suy nghĩ của cô, cô luôn biết mình muốn gì và cần phải làm gì để đạt được điều mình muốn. Cứng cỏi, giỏi giang, gai góc nhưng sẽ buông bỏ đúng thời điểm nếu cần thiết.
Đọc truyện ta sẽ thấy người dữ dằn hơn là Trần Dị, nhưng thật ra người hướng mọi thứ theo ý mình, điều khiển mọi tình huống theo cách mà mình muốn lại là Miêu Tĩnh.
Đây là truyện thể loại gương vỡ lại lành theo mình rất hay, lạ và đời. Nhà chuyển ngữ mượt mà, cảm xúc. Từng chương truyện dù là góc độ của ai, dòng thời gian nào cũng đều hấp dẫn, thú vị.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc:Xuân Fong
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved