logo
REVIEW>> CHỜ ÁNH SAO RƠI
cho-anh-sao-roi
Tìm truyện
Donate

CHỜ ÁNH SAO RƠI

Độ dài: 95

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 2983

Yêu thầm giống như sóng biển lúc chiều tà, mãnh liệt mà da diết. Nhớ thương giống như mưa dầm, ngày qua ngày càng thêm thắm thiết.

Và kết cục tốt nhất cho cuộc tình này là một ngày nào đó hạt giống tương tư sẽ nảy mầm thành cây hạnh phúc.

Giang Đồ yêu thầm Chúc Tinh Dao mười năm, đối với anh cô chính là sao sáng, là mây trời, là người anh thương đến chẳng dám chung đường, là nhiệt huyết tuổi trẻ và cũng là ánh sáng hy vọng trong cuộc đời này của anh.

Thế nhưng bản thân anh lại bị mắc trong bùn lầy, làm sao dám mơ tưởng những thứ xa tầm tay?

Lần đầu tiên Giang Đồ gặp Chúc Tinh Dao là vào kỳ nghỉ hè năm cuối cấp 2.

Khi ấy gia đình Giang Đồ vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất. Ba anh có thói ham mê cờ bạc, toàn bộ tiền lương của ông ta đều cầm đi đánh bài. Mắc nợ mỗi nơi một ít, tuy nhiên số tiền cũng không lớn lắm, cố gắng làm việc một hai năm vẫn có thể trả được.

Chỉ là bản tính của con bạc sao có thể thay đổi? Nợ chồng nợ cuối cùng bị bọn cho vay nặng lãi tìm tới cửa. Đêm đó, lần đầu tiên Giang Đồ nhận thức và cảm nhận rõ ràng rằng cái gì gọi là niềm hy vọng bị dập tắt.

Sau đó anh đánh nhau với bọn đi đòi nợ một trận, cũng đánh nhau với Giang Cẩm Huy một trận, tinh thần suy sụp chạy ra khỏi nhà, chạy lung tung một đường không có mục đích, mãi tới khi trước mặt xuất hiện khu biệt thự cao cấp.

Giang Đồ đi về phía trước dọc theo đoạn đường của biệt thự, tiếng đàn cello uyển chuyển liên tục kéo dài truyền vào trong tai anh, khu vườn được bao quanh bởi hàng rào gỗ và hoa mộc lan trắng, đèn neon ánh hồng, khung cảnh ấm áp náo nhiệt.

Ngồi trên bậc thang là một cô gái mang đồ lễ phục màu trắng đang kéo đàn cello, đường cong lả lướt, nhẹ nhàng tỏa sáng, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, thời điểm cô biểu diễn vô cùng tập trung, cả người linh động toát ra nét đẹp tao nhã, lại thêm đèn trong vườn hoa lấp lóe ánh sáng đầy màu sắc, cả người cô như đang được ngăn cách ở một thế giới xa xôi tươi đẹp.

Khoảnh khắc đó, tiếng đàn dường như đang an ủi những sự muộn phiền trong lòng anh, tất cả điều không cam lòng và khó chịu đều bị xóa sạch.

Khi đó Giang Đồ không biết được, cô gái này tương lai sẽ trở thành ánh sáng sưởi ấm cuộc đời anh, sẽ tiếp thêm ước mơ và hy vọng cho anh.

Khác với Giang Đồ phải lăn lộn từ khi còn nhỏ thì Chúc Tinh Dao chính là nàng công chúa trong lâu đài cổ tích.

Cô có ngoại hình xinh đẹp như tiên nữ không những học giỏi còn là thần đồng Cello. Chẳng những thế gia đình lại giàu có, ngậm thìa vàng từ khi sinh ra.

Hai người họ giống như hai đường thẳng song song, có chạy đến vô cùng cũng không gặp được nhau.

Người ta nói ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây?

Nhưng mà ngọn cỏ Giang Đồ này lại mơ ước tận ánh sao trên trời cao, luôn chờ mong một ngày ánh sao này sẽ rơi xuống nhân gian.

Tuy mơ mộng thế nhưng Giang Đồ lại không dám nói rõ lòng mình với Chúc Tinh Dao. Không, phải nói là do anh không nỡ. Không nỡ để Chúc Tinh Dao cùng anh chịu khổ. Tương lai anh giống như người đi đêm không có đèn, mờ mịt vô vọng. Một cô gái tốt đẹp như Chúc Tinh Dao nên nhận được những điều tuyệt vời nhất.

Mình đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này: khi bạn thích một món đồ, bạn sẽ ngày ngày dùng nó đến lúc không dùng được nữa hoặc lúc bạn hết thích mới thôi. Còn nếu bạn yêu một món đồ, bạn sẽ cất nó một nơi thật cao, bảo quản thật kỹ, đó chính là tình yêu.

Không bày tỏ trực tiếp tình cảm nhưng Giang Đồ vẫn thầm lặng làm rất nhiều việc cho Chúc Tinh Dao, những lá thư tình mỗi ngày thứ sáu, rừng sao trời vào dịp sinh nhật, bao quan tâm che chở không thể kể hết.

Chẳng qua vì một chút hiểu lầm khiến Chúc Tinh Dao nhận sai đối tượng.

Sau đó biến cố ập đến với Giang Đồ, họ lại bỏ lỡ nhau thêm tám năm nữa.

Thế nhưng, những người sinh ra để dành cho nhau, bất kể đi bao xa rồi cũng sẽ gặp lại.

Giang Đồ và Chúc Tinh Dao bỏ lỡ nhau mười năm, nhưng cuộc đời dài như thế, họ sẽ còn rất nhiều cái mười năm để đồng hành.

“Giang Đồ nhìn cô, trầm giọng nói: “Hàng ngàn đèn sao kia là món quà tốt nhất anh có thể tặng cho em vào năm mười tám tuổi, nhưng chính nó mang lại kết quả tồi tệ nhất. Đến nay anh cũng không biết món quà đó rốt cuộc là tốt hay là xấu. Mười năm trôi qua, anh đã không còn là một Giang Đồ nợ nần chồng chất, bất lực mà chỉ có thể thỏa hiệp và chấp nhận số phận của mình khi đối mặt với thực tế. Hiện tại, anh có thể làm chủ cuộc đời của mình, cũng không bị ràng buộc bất cứ điều gì nữa.”

“Năm đó anh không dám nói thích em, anh sợ em ở cùng anh sẽ chịu nhiều cực khổ lẫn tủi thân, ngay cả theo đuổi cũng không dám.”

“Bắt đầu từ bây giờ, có được không?””

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mạc Y Lam

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN