logo
REVIEW>> CHIÊU NGUYỆT TRƯỜNG MINH
chieu-nguyet-truong-minh
Tìm truyện
Donate

CHIÊU NGUYỆT TRƯỜNG MINH

Độ dài: 123

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 453

Giới thiệu:

Đích nữ của Anh Quốc công dung mạo tuyệt sắc, vốn là một bông hoa xinh đẹp yêu kiều không thể giẫm đạp.

Sau khi cha bị vướng vào một vụ mưu phản, phủ quốc công sụp đổ sau một đêm.

Để bảo vệ bản thân, Vệ Thù Dao bất đắc dĩ phải bám vào Đông Cung.

“Mong điện hạ thương xót…” Thân hình mảnh khảnh ngã xuống đất, nước mắt run rẩy trên hàng mi dài.

Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt, thong thả mở miệng: “Muốn cô bảo vệ ngươi?

Vậy thì phải xem… ngươi tình nguyện trả cái giá như thế nào.”

Nghe vậy, Vệ Thù Dao ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng quen thuộc.

Nàng hoảng hốt nhìn cậu bé câm mà trước đây nàng từng trêu đùa trong tay giờ đã trở thành người nàng không thể đắc tội nhất trên đời này.

*

Khi còn nhỏ Tạ Minh Dực phải lưu lạc bên ngoài, trở thành kẻ câm ai cũng có thể ức hiếp, bị người đời coi thường.

Chỉ có thiên kim Vệ gia thường xuyên quan tâm, mang đến cho hắn sự ấm áp hiếm có.

Sau đó, hắn trốn trong chỗ tối, nghe được nàng khó chịu phàn nàn với tỷ muội: “Vụ cá cược vẫn còn mấy ngày nữa lận, ta không muốn nhìn thấy tên câm đó nữa đâu.”

Hắn cụp mắt, nắm chặt chiếc trâm ngọc đang chuẩn bị tặng nàng chặt đến gần như rách cả lòng bàn tay.

*

Trong ngoài triều đều cho rằng, Thái tử uy phong như rồng, tư thái như phượng, sau này ắt sẽ là bậc minh quân. Chỉ có thái giám Đông cung mới biết, khi đêm về, đối mặt với con chim trong lòng bàn tay, vị Thái tử dịu dàng lễ độ dường như trở thành một người khác hẳn.

Nhưng con chim cuối cùng cũng có ngày thoát khỏi lồng, không để lại mảy may tin tức gì cho Thái tử.

Cho đến khi Thái tử chuẩn bị lên ngôi, có người đã dốc lòng dốc sức dâng nàng lên cho Thái tử lần nữa.

Người đẹp như hoa như ngọc nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình, rưng rưng sợ hãi.

Ngón tay hắn chậm rãi quấn một sợi tóc đen, thì thầm bên tai nàng: “...Sau này nàng chỉ có thể nhìn ta, cả ngày lẫn đêm.”

*

Nghe đồn con gái nhà họ Vệ thất lạc đã lâu bị đem vào cung làm quà, mọi người đều suy đoán xem tân đế sẽ tính toán tình cũ nợ mới với nàng như thế nào.

Trong lễ tế trời, chỉ thấy tân đế cẩn thận đỡ vị mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, dìu nàng cùng lên đàn tế.

*

Từ lâu hắn đã biết, nàng là ánh sáng chói lọi, còn hắn là cái bóng không nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng cho dù không thể quay đầu, hắn cũng muốn độc chiếm ánh sáng ấy.

#Trúc mã từng bị người ta bắt nạt trở thành thái tử, quay lại c ưỡng đ oạt ta

Tuổi trẻ hồ đồ, lâu ngày gặp lại, cường thủ hào đoạt.

Lúc nhỏ nam chính bị tâm lý nên không nói được, thời gian không dài, nguyên nhân có đề cập trong chính văn.

Việc gia đình nữ chính bị sa cơ không liên quan đến nam chính.

Một câu tóm tắt đơn giản: Thái tử hắc liên hoa bị ta đá hai lần.

***

“Đêm lạnh cuối thu, tựa cửa ngoảnh đầu nhìn lại

Lần này rời đi bao lâu, muốn nói mà chẳng thể nói ra

Chỉ nghĩ rằng một mình cùng nàng bạc đầu

Bất kể nàng tiền đồ gấm vóc ra sao.

Không mong ước thần tiên, một năm chỉ như một ngày

Chỉ hận nhân gian chẳng đủ ngàn năm

Mưa gió chưa tan, ân oán không trả, tơ tình khó dứt đoạn

Tình yêu ngàn năm vương vấn.” *

Nhiều năm về trước, Vệ Thù Dao vẫn còn là đích nữ thiên kim Anh Quốc công phủ tuyệt thế mỹ mạo, thông minh rực rỡ. Gia thế hiển hách, có phụ thân yêu thương, huynh trưởng sủng ái. Dường như, những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, nàng đều có được.

Vì vậy, Vệ Thù Dao của những năm tháng ngây ngô tuổi trẻ, mang theo sự tinh nghịch lém lỉnh, kiêu ngạo mà bướng bỉnh. Nàng cho rằng, mình sẽ luôn sống trong sự bảo bọc chở che, hạnh phúc ấm áp như vậy mãi mãi. Thế nên, nàng mặc sức làm càn.

Mà nàng nào đâu biết, một lời nói vô tình thốt ra, một sự tuỳ hứng không biết cách giải bày, đã khiến nàng tổn thương sâu đậm và đánh mất một người bên cạnh.

Người kia bị đày đi biên quan xa xôi vạn dặm.

Ngày hôm ấy, ánh nắng gay gắt như muốn xuyên qua vạn vật, hắn mặc hồng y ngồi trên lưng ngựa, ngân thương sáng loáng trong tay. Ánh mắt hắn sâu thẳm tăm tối, nụ cười bên môi lại lạnh lẽo bất biến, hắn nói với nàng:

“Vệ thất cô nương, chơi đùa người khác có vui không?”

Từng câu từng chữ, nhuộm đầy hận ý, thật khiến người khác run sợ.

Cứ thế, hắn biến mất trong thế giới của nàng, tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thế nhưng, ba năm sau, vận đổi sao dời, người bây giờ nàng không thể đắc tội nhất nước Đại Ngụy này, cũng chính là hắn, kẻ câm đã từng bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay.

Hắn là Tạ Minh Dực, thái tử đương triều vừa mới được tìm về cách đây mấy tháng.

***

“Nếu như ký ức không bị vùi lấp

Sợ gì luân hồi qua mấy kiếp

Ngàn năm đợi chờ cũng chẳng uổng phí

Nếu như được thấy lại nụ cười của nàng.

Chàng là nhịp tim từ kiếp trước chưa từng ngừng đập

Chàng là dấu ấn trước ngực của kiếp sau

Chẳng thể nhìn rõ

Làm sao có thể quên được người.” *

Anh Quốc công phủ gặp phải đại nạn, tội danh mưu phản trên lưng, hoạ sát toàn gia. Chỉ trong một đêm, máu nhuộm toàn phủ, mọi thứ vỡ nát tan tành. Vệ Thù Dao từ thiên kim tiểu thư được yêu chiều sủng ái nay hoá thành bông hoa xinh đẹp chìm trong giông tố biến loạn bị người tuỳ ý chà đạp.

Cho dù bản thân Vệ Thù Dao có kiên cường và cố gắng trấn định đến mức nào, vào giây phút cửa nát nhà tan, máu tươi rải đầy trên nền nhà lạnh ngắt, trái tim cũng đau đớn run rẩy như bị dao khoét.

Phụ thân tử trận, huynh trưởng Vệ Minh mất tích trên sa trường. Từ bé đến lớn, là huynh ấy chăm sóc cho nàng, yêu thương nàng vô hạn. Thế nhưng, chiến trận binh đao hỗn loạn, nàng không đợi được.

“Ca, Thiền Thiền còn chờ huynh, huynh chừng nào thì trở về.”

Vệ Minh luôn giữ lời hứa với nàng. Thế nhưng, lần này, huynh ấy lại thất hứa.

Hoá ra, mất đi sự chống đỡ của gia tộc, không có phụ thân huynh trưởng bên cạnh, Vệ Thù Dao thấy mình thật nhỏ bé yếu ớt.

Thế giới của nàng, chỉ còn tuyệt vọng cùng bất lực.

Thế nhưng, khoảnh khắc Vệ Thù Dao tưởng rằng mình sẽ không còn con đường để trốn chạy nữa, thì nàng gặp lại cố nhân.

Từng hình ảnh trong ký ức đột ngột xuất hiện, tựa dòng nước lũ theo dòng chảy của thời gian, càn quét tất cả. Rồi quá khứ cứ thế trọng điệp đến hiện tại, phác hoạ thành bóng dáng của người trước mắt, Tạ Minh Dực.

Trước kia là Vệ Thù Dao nàng kiêu căng ngạo mạn, hết lần này đến lần khác trêu chọc Tạ Minh Dực. Bây giờ, hắn là kẻ nắm trong tay sinh tử nàng cùng vận mệnh của cả Anh Quốc công phủ. Mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn, đều khiến thiên hạ rung chuyển.

Ban đầu, Vệ Thù Dao kỳ thật rất sợ hãi Tạ Minh Dực, sợ hắn nhắc lại chuyện cũ, sợ hắn vẫn ghi hận trong lòng, sợ hắn mang theo tất cả ân oán mà trách phạt lên gia tộc nàng. Thế nhưng, còn hơn cả nỗi sợ hãi chính là đau lòng và ân hận. Chỉ trách trong những năm tháng ngây ngô đó, nàng dù biết sai nhưng lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận, biết là không nên nhưng tàn nhẫn đẩy hắn càng lúc càng xa.

Giờ đây, mọi thứ nào có thể vãn hồi được nữa. Chung quy, đều là lỗi của nàng.

Thế nên, Vệ Thù Dao không dám cầu xin sự tha thứ của Tạ Minh Dực, lại càng không dám mong cầu hắn có thể cứu giúp cho nàng trong cơn hiểm nguy này. Nàng chỉ có thể từng bước đem bản vẽ Bắc Cảnh tam châu mà mình từng thấy ra đánh cuộc với hắn để được chở che.

Bởi vì Tạ Minh Dực người này, không còn là kẻ câm khi xưa nàng có thể đắn đo nữa rồi. Bước lên thân phận mới, hắn sẽ rũ bỏ toàn bộ quá khứ tăm tối cùng dơ bẩn trước kia, bao gồm cả nàng.

***

Tạ Minh Dực vốn là Thái tử đương triều, thân phận cao quý, thiên chi kiêu tử. Thế nhưng, hắn vì biến cố mà từ bé đã phải lưu lạc chốn nhân gian, chịu nhiều khổ sở. Lúc ấy, đến cả nói hắn cũng không thể thốt nên lời. Thế nên, luôn bị những kẻ kia xem là kẻ câm mà giẫm đạp chơi đùa.

Và rồi, hắn gặp được Vệ Thù Dao.

Nàng khi ấy là thiên kim tiểu thư gia thế hiển hách, sống trong nhung lụa gấm vóc, chưa từng chịu bất kỳ uỷ khuất nào. Nàng xuất hiện trong thế giới của hắn, tựa như ánh nắng rực rỡ đầy ấm áp chiếu lên vùng đất âm u cô độc lạnh lẽo. Sự xinh đẹp và ngây thơ của nàng, sự bướng bỉnh và kiêu ngạo của nàng, từng bước một chiếm lấy tâm trí hắn.

Cứ thế, Tạ Minh Dực đem lòng tương tư Vệ Thù Dao.

Thế nhưng, thật khó để có thể đạt được tâm nguyện cùng nàng bên nhau, khi giữa bọn họ là những cách biệt quá lớn cùng xa vời.

Ánh trăng trên bầu trời, sao có thể vì hắn mà hạ xuống trần gian, nhiễm bụi trần được chứ.

Nhưng, đừng quên Tạ Minh Dực là một kẻ thâm sâu khó lường, che giấu tâm tư rất tốt. Thứ hắn đã muốn thì nhất định sẽ được. Lúc trước, vì chưa đến thời cơ nên hắn chấp nhận rời xa nàng, chôn chặt tình cảm xuống tận đáy lòng.

Giờ đây, hắn không còn là một kẻ tầm thường mà người khác có thể chi phối vận mệnh nữa rồi. Vì thế, thứ tình cảm bao lâu nay hắn ấp ủ dồn nén cũng đã đến lúc phá kén mà ra, khuynh đảo toàn bộ trái tim hắn.

Lần này, Tạ Minh Dực gặp lại Vệ Thù Dao với thân phận Thái tử, người nắm trong tay sinh tử hàng vạn người. Và hắn, sẽ đem nàng trở về bên cạnh mình như trước kia.

“Vệ Thù Dao, nhớ kỹ, mệnh của nàng cô nắm chặt trong tay.”

Nàng vẫn là tiểu công chúa trong lòng hắn, thiên kim tiểu thư được người người ngưỡng mộ ước ao, là đóa hoa lưu tô trắng ngần xinh đẹp bên mặt hồ chỉ mình hắn được ngắm nhìn.

Thế giới trong mắt nàng, cũng chỉ có thể đều là hắn.

Thiền Thiền, từ đây về sau, đôi ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Có nàng, vạn vật hồi sinh, hoa tàn hoa lại nở, trăng khuyết trăng lại tròn, tình tan tình lại đến.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Ngàn năm do Kim Chí Văn - Cát Khắc Tuyển Dật thể hiện, Ost Thiên chi kê bạch xà truyền thuyết

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hạch Đào - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN