Tác giả:
Cẩn Dư
Reviewer:
AI_Kiều Mạch
Designer:
AI_Tịch Lam
Độ dài: 39
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 473
Lục Kiêu Hà là Thái Tử của tập đoàn Thương Hà, một thiếu niên hai mươi tuổi đầu, sức sống hừng hực nhưng mấy người bạn thân lại miêu tả anh là một người chẳng có chút niềm hứng thú nào đối với cuộc đời!
Bởi lẽ anh vô dục vô cầu như sắp thành tiên, không quan tâm tới mỹ nữ, dục vọng, quả thực là không bằng lên núi đi tu thành hòa thượng cho rồi.
Lục Kiêu Hà sở hữu quán bar Hải Đăng, trừ những lúc đi đua xe ra thì anh chính là tới quán bar này làm ổ. Đúng rồi, sở thích duy nhất của anh là đua xe.
Lục Kiêu Hà bình thường cao ngạo, chỉ lúc đua xe mới nghiêm túc cẩn thận, nếu có thể đánh bại anh ở trên mọi đường đua thì chẳng khác nào chà đạp cả người anh trên mặt đất cả, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến địa vị của mình trên đường đua.
Cũng nhờ sở thích này mà Lục Kiêu Hà gặp được một cô gái kỳ lạ. Cô ăn mặc kỳ quái, nói cách khác thì không giống người ở thời đại này, đó là bộ quần áo mang chút phong cách của Hán phục cách tân, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là một thân tay áo rộng và váy dài, cổ tay áo khá cao, hẳn là vì để thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày.
Cô gái này khỏe cực, nội trong mười phút mà đánh gục hết cả đám người cao to. Khỏe cũng phải thôi, bởi cô là cháu của Mãn Canh Sinh, một truyền kỳ mà ai cũng ngưỡng mộ mà.
Cuộc gặp của họ chỉ thoáng qua thôi, vì cô không muốn gặp phiền phức nên không cho Lục Kiêu Hà biết tên.
Ai ngờ đâu ông cụ Mãn có một người bạn họ siêu thân ở Vĩnh Chiết, biết cháu gái đậu đại học ở Vĩnh Chiết nên đã chủ động liên hệ, muốn cho cô đến nhà của họ để tiện chăm sóc, mà ông cũng yên tâm hơn.
Thế nên bằng một cách nào đó, người bạn họ Lục của ông nội lại chính là ông nội của Lục Kiêu Hà. Vậy nên khi Mãn Nhập Mộng vừa lên thành phố là gặp lại anh ngay.
Từ ngày đầu tiên cô tới Lục gia tới nay, xử sự đều vô cùng khéo léo, không nói nhiều, không hỏi nhiều, chưa từng làm ra chuyện thị phi gì khiến người khác chê cười. Mãn Nhập Mộng không tự ti vì mình xuất thân từ nông thôn, không ương bướng, mà còn rất ngoan ngoãn, biết quan tâm người lớn, cũng đối xử rất tốt với người hầu.
Tới nhà họ Lục hơn một tháng, từ trên xuống dưới Lục gia đều rất thích cô, ngay cả đứa con trai vô tâm vô phổi kia của Lục phu nhân hình như cũng quan tâm cô gái nhỏ này.
Bình thường Lục Kiêu Hà làm gì có mặt ở nhà, mà dạo gần đây tần suất anh về nhà rất dày đặc, lại còn ăn cơm tối cùng cả nhà nữa chứ. Tất cả là bởi vì anh muốn nhìn thấy cô mà thôi.
Song dạo này cô toàn lủi thủi trong phòng vẽ tranh, có đôi khi cũng chẳng buồn ăn cơm, một tuần trôi qua, Lục Kiêu Hà chỉ nhìn thấy cô được vài lần.
Đôi lúc anh thường bắt gặp cô vẽ tranh trong phòng, cô thiếu nữ tắm mình trong ánh nắng, gương mặt xinh đẹp có không ít vết mực đen, nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh được.
Anh không biết là cô đang vẽ tranh, hay cô chính là bức tranh nữa!
Thế nên lần đầu tiên trong đời, thái tử nhà họ Lục biết rung động là gì.
Anh dần quan tâm cô hơn, luôn xuất hiện chống lưng cho cô, để cô làm bất cứ điều gì cô muốn:
"Có tôi ở đây, em không cần sợ gì hết.".
Cũng vì thế mà đám bạn của Lục thiếu gia nghiễm nhiên thấy được cảnh ngàn năm khó gặp, đó là Lục Kiêu Hà lạnh lùng đang lau tóc cho một cô gái nhỏ. Thậm chí Lục Kiêu Hà còn luôn miệng đòi ôm cô nữa.
Mãn Nhập Mộng biết Lục Kiêu Hà thân mật với cô như thế là do anh hơi hứng thú với cô, đôi lúc cô cũng nghĩ không biết anh có thích mình thật không. Nhưng mỗi khi nghĩ tới đây, cô luôn ép mình dừng lại, bởi vì có đôi khi, suy nghĩ nhiều sẽ luôn dễ phạm sai lầm, lỡ như cô chỉ là gia vị trong sinh hoạt buồn tẻ của anh thôi thì sao? Bởi từ đó đến giờ anh có bao giờ nói thích cô đâu.
Thật ra Lục Kiêu Hà biết điều này, anh biết Mãn Nhập Mộng rất đề phòng, nếu người muốn tới gần cô một bước, cô nhất định sẽ không nhúc nhích, người muốn tới gần cô hai bước, cô mới thử đi tới một bước, nhưng người khác chỉ cần lui ra phía sau nửa bước là cô lập tức chạy thật xa. Ở phương diện cảm tình thì Mãn Nhập Mộng ngây thơ trì độn hơn anh, anh không muốn làm cô sợ.
Thế nên bao lời yêu thương anh đều dành cho cô hết:
"Anh đương nhiên sẽ bảo vệ em, bởi vì em là bé con của anh."
...
"Bé con của anh mới là cô gái đẹp nhất trên đời."
Người ngoài nhìn vào ai cũng biết thiếu gia nhà họ Lục đang theo đuổi Mãn tiểu thư, nhưng hai người mỗi ngày đều thân mật tới mức đã sớm giống như người yêu, chỉ là vẫn chưa đâm thủng tầng cửa sổ mỏng như giấy kia thôi.
Ngày họ chính thức bên nhau là ngày Mãn Nhập Mộng nhận được một bức thư viết tay của anh. Mọi nét bút đều là tất cả tâm ý của anh, anh viết: Mãn Mãn, anh yêu em.
Nếu trên đời này có cách c hết lãng mạn nhất, Mãn Nhập Mộng cảm thấy, cô đại khái sẽ c hết đuối trong sự cuồng nhiệt của Lục Kiêu Hà.
Mà anh sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng đầy yêu kiều của cô.
***
Tuy motif của bộ này không mới nhưng nội dung vẫn khá đáng yêu, mọi người có thể nhảy hố thử ạ.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Shmily
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved