logo
REVIEW>> CHỈ MUỐN HÔN ANH
chi-muon-hon-anh
Tìm truyện
Donate

CHỈ MUỐN HÔN ANH

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 74

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 365

Giới thiệu:

[1]

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Giang Nghiễn, khi còn đi học với gương mặt tuấn tú lạnh lùng được bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất đại học liên tiếp trong bốn khóa, trong trường cảnh sát có tỷ lệ nam: nữ là 100:1, đã triệt đường đào hoa của toàn bộ nam sinh trong trường.

Chỉ là tính cách rất tệ, miệng độc, những cô gái bị anh từ chối nhiều đến nỗi có thể xếp hàng vòng quanh khu vực ba lần, nên mới bị dân chúng đồn là lãnh cảm.

Không ngờ, một ngày nọ Giang Nghiễn xin nghỉ phép để kết hôn, lấy em gái của gia đình thế giao.

Sau khi kết hôn, Giang Nghiễn vẫn là kẻ cuồng công việc, điều tra vụ án mười ngày nửa tháng không về nhà.

Mọi người nháo nhào suy đoán hai nhà thông gia tình cảm bất hoà, thương xót cho người vợ chưa từng gặp của sếp.

[2]

Một ngày nọ, đội trưởng Giang vừa trở về sau một tuần ra ngoài làm nhiệm vụ, sắc mặt lạnh lùng, trong giây tiếp theo đã bị một cô gái nhỏ ép vào tường.

Mọi người nghĩ rằng cô gái nhỏ này không phải đến để ăn đòn đấy chứ —

“Anh cảnh sát này, tôi muốn báo án.” Cô gái mím môi: "Chồng tôi mất tích.”

Giang Nghiễn nhướn mày: “À?”

“Giang Nghiễn, nam, cao 1m87, trắng trẻo, đẹp trai, cơ bụng sáu múi, đã một tuần không về nhà…” Cô gái kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Em rất nhớ anh ấy.”

Mọi người đều nhìn thấy anh cảnh sát trẻ nổi tiếng lạnh lùng và vô cảm, lặng lẽ giấu cái tay bị thương ra sau lưng, cúi người nhìn thẳng vào cô gái, giọng nói dịu dàng đến mức có thể làm người ta chìm đắm: “Biết rồi, bà Giang.”

[3]

Lần đầu gặp mặt, Giang Nghiễn khép nửa mi, thái độ ngạo mạn: "Đừng coi hôn ước là thật.”

Về sau, anh nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô gái: “Ngoan, gọi ông xã.”

***

Có thể nói, tuổi thơ của Cố An luôn thiệt thòi hơn các bạn cùng tuổi khác.

Nhưng cũng có thể nói rằng, may mắn ít ỏi của cô đã được gom góp lại để được gặp gỡ Giang Nghiễn, yêu anh, và được anh yêu thương, nuông chiều cả đời.

***

Năm mười sáu tuổi, Cố An được đón lên thành phố Kinh để sinh sống cùng với anh trai mình sau thời gian xa cách phải sống nhờ ở nhà họ hàng, trải qua quãng thời gian không mấy vui vẻ.

Ngày cô đến thành phố, trời đổ mưa bụi mù mịt. Lúc vừa xuống ga, Cố An liền bị hai tên b uôn n gười quấn lấy, giãy giụa cỡ mấy cũng không có ai đến giúp cô.

Chỉ có Giang Nghiễn.

Anh dùng động tác c hém đinh c hặt sắt, ấn tên t ội p hạm xuống nền gạch lạnh lẽo, giọng nói của anh cũng lạnh lùng không kém.

“Cảnh sát.”

Nhưng đó lại là âm thanh êm tai nhất mà Cố An từng nghe.

Rồi sau đó, cô lại phát hiện ra anh đang sống nhờ tại nhà Cố Trinh, chính là ngôi nhà mà cô sẽ chuyển đến trong thời gian tới.

Anh ra mở cửa cho cô với bộ dáng mới ngủ dậy, đẹp trai chói lọi. Lời cảm ơn vì đã cứu cô mắc kẹt trong cổ họng, ngẩn ngơ mãi không nói được một câu.

Nhịp tim không nghe lời, cứ đập thình thịch vang dội, sợ anh nghe thấy nên mặt cô đỏ bừng bừng.

Giang Nghiễn quả thật rất đẹp trai, sạch sẽ lại lạnh lùng, hoa đào bay lả tả nhưng không có cánh hoa nào dính được anh. Mỗi khi có một cô gái đến hỏi phương thức liên lạc, anh đều thẳng thắn đưa ra hai lựa chọn.

Một là gọi 110, hai là dùng chai biển thả trôi.

Trong mắt Giang Nghiễn, Cố An là em gái của bạn thân anh, là sinh vật loài người chỉ cao đến ngang vai anh, và là người đầu tiên quan tâm đến vết trầy dưới cằm của anh.

Cô nói rằng, nếu như không xử lý sạch sẽ, sẽ rất dễ để lại sẹo.

Cô còn bỏ công bỏ sức nấu một bữa cơm thịnh soạn mang đến Sở Cảnh sát cho anh, tuy Cố Trinh cũng có phần, nhưng vẫn khiến các đồng nghiệp khác phải cười ồ lên ghen tị.

Ngày đầu năm mới, cô đến chùa cầu phúc, tươi cười nói rằng, “Hy vọng anh có thể mãi mãi mạnh khỏe, luôn luôn bình an.”

Cố An tốt như vậy, đương nhiên anh phải đối xử với cô kiên nhẫn, dịu dàng hơn.

Mà sự kiên nhẫn, dịu dàng ấy lại là thứ đ ộc d ược chí mạng đối với Cố An.

Khi cô mới cắt tóc mái, trong lúc ông anh ruột đang ở bên cười nhạo, Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, nghiêm túc nhận xét, sau đó chân thành nói, “Đẹp lắm.”

Lúc Cố An loay hoay với trái bóng rổ, anh trai đang bận cười chê đôi chân ngắn của cô, Giang Nghiễn đến cầm hai tay cô, kiên nhẫn từng ly từng tí hướng dẫn ném bóng vào rổ.

Anh bận rộn như vậy, vẫn luôn dành thời gian đưa cô đến trường, dẫn cô đi chơi, canh chừng mấy cậu con trai vây quanh cô, đón cô tan trường, cõng cô đến phòng y tế. Anh giống như một người anh trai, nhưng Cố An luôn muốn nhiều hơn thế.

Ai đó đã từng nói rằng, “Rung động của tuổi trẻ giống như một cánh đồng ngày hè, cắt không xong, đốt không hết. Gió vừa thoang thoảng, cỏ dại ngợp trời.”

Cánh đồng của Cố An trong những năm tháng dìu dịu ngọt ngào ấy, chính là Giang Nghiễn. Anh tốt bụng, dịu dàng, luôn có trách nhiệm với công việc của người cảnh sát. Mặc dù luôn phải đối diện với thế tục xấu xí, đ iên cuồng tàn bạo ấy, anh vẫn giữ được một tâm hồn sạch sẽ trong trẻo ẩn sâu sau cái vẻ ngoài lạnh lùng, ngông cuồng ngang tàng ấy.

Còn cô thì sao? Một cô nhóc mười sáu tuổi, học hành không xong, lại nhìn mấy chị gái theo đuổi anh, ai cũng xinh đẹp cuốn hút, cá tính đầy mình.

Cố An chỉ muốn nói rằng, Giang Nghiễn, xin anh hãy chờ em lớn lên. Khi em lớn, em sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân anh, trở thành một người có thể sánh vai, xứng đôi với anh.

***

Giang Nghiễn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống quân đội cực kỳ nghiêm khắc. Khi lên năm tuổi, anh đã không được phép khóc, khóc là ăn đòn. Ông nội luôn dạy rằng, “Ai sợ c hết, người đó c hết trước”, thế nên anh cũng không được sợ hãi, từ bé đến lớn đều như vậy.

Vì vậy khi đối diện với nguy hiểm, bước đi giữa ranh giới sinh tử mong manh, đi giữa mưa b om bão đ ạn, Giang Nghiễn chưa từng sợ.

Nhưng trong lần đi làm nhiệm vụ năm hai mươi sáu tuổi ở biên giới ấy, anh lại sợ.

Sợ rằng không thể quay về gặp lại cô bé của mình.

Cô bé của anh, từ nhỏ đã lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, cực kỳ không tình nguyện chia cho anh một viên kẹo.

Cô bé của anh, mặc váy công chúa xinh đẹp, khiến cho anh như trở thành một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, ngượng ngùng đứng trước cô gái mình thích. Chiếc răng khểnh nhỏ của Cố An luôn hiện ra rực rỡ lóa mắt mỗi khi cô cười rộ lên, như một đóa hoa bung nở trong giấc mộng đêm hè, làm bừng sáng cả cuộc đời vô vị, không thấy ngày về của Giang Nghiễn.

Cô bé của anh, ngượng ngùng muốn nhìn thấy lúm đồng tiền bên má phải của anh, là gián tiếp muốn nhìn thấy anh cười.

Giang Nghiễn biết tuổi thơ của cô không được tốt đẹp, may mắn như những người bạn cùng tuổi khác. Mồ côi cha mẹ, bà ngoại mất, phải sống xa anh trai, nhiều lúc không rõ sống c hết ra sao. Anh từng thấy cô bật khóc trong phòng vẽ giữa đêm khuya, từng thấy cô ôm dụng cụ vẽ nặng cả cân, đứng giữa trời tuyết rơi, một mình chờ xe.

Anh không thể tưởng tượng được, nếu như mất đi anh trai, vậy thì cô sẽ ra sao.

Vậy nên, anh quyết định thay Cố Trinh đi chấp hành nhiệm vụ ở biên giới Tây Nam ấy.

Thế giới đầy rẫy t ội á c này, chắc hẳn chưa từng xuất hiện trong những giấc mơ ngọt ngào của cô. Vậy thì vĩnh viễn, đừng để cô thấy.

Nếu như có thể trở về, anh nhất định sẽ theo đuổi Cố An.

Còn nếu không được may mắn như thế, vậy thì mong cô lớn lên bình an, một đời hạnh phúc.

***

Tháng ngày không có Giang Nghiễn, Cố An đã lặng lẽ trưởng thành. Những chàng trai vây quanh cô cứ như vệ tinh vây quanh Trái Đất vậy.

Không phải là không có người tốt, chỉ là không có người tốt nhất.

Nếu như đã từng nhìn thấy anh trăng, thì sao có thể động lòng với ánh sáng nhỏ nhoi của đom đóm.

Cố An vẫn luôn lặng thầm chờ đợi, một tin tốt, hoặc cũng có thể một tin xấu. Nhưng dù tốt hay xấu, chí ít có thể chứng minh được, có một người tên Giang Nghiễn đã từng xuất hiện trong thế giới của cô.

Tháng sáu năm ấy, ở biên giới Tây Nam, trong tay là cò súng đã lên nòng, nhưng trong mắt anh, là bầu trời trong veo như đôi mắt của ai đó. Cô gái mà anh đặt ở trong lòng, cứ thích khóc, thích cười, thích nhõng nhẽo, mãi chẳng chịu lớn.

Thật may, vì vận mệnh đã cho anh cơ hội để trở về gặp lại cô thêm lần nữa.

“Nếu lần sau muốn nhìn thấy răng khểnh của em, xin hãy mang theo lúm đồng tiền của anh để đổi.”

“Ngày 22 tháng 11 năm 201X,

Giang Nghiễn,

Anh có thể làm bạn trai của em không?

Ký tên: Cố An hai mươi tuổi.”

“Ngày 22 tháng 11 năm 201X,

Cố An hai mươi tuổi,

Có thể cân nhắc chuyện yêu đương với anh không?

Ký tên: Giang Nghiễn.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngân Hạnh - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN