logo
REVIEW>> CHỈ MÌNH EM
chi-minh-em
Tìm truyện
Donate

CHỈ MÌNH EM

Tác giả:

Vương Tam Cửu

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 50

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1169

[Văn Án]:

Sơ Xuân là người câm.

Từ thời học sinh, cô giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau thiếu gia Tạ Yến của nhà họ Tạ, người đã đính hôn với cô.

Đưa dù cho anh vào ngày mưa, đưa nước cho anh vào ngày nóng.

Gánh trách nhiệm khi anh làm chuyện xấu, chạy việc vặt đi đưa thư giúp anh.

Từng dùng thân hình gầy gò của mình dìu anh đến phòng y tế khi anh bị thương, loạng choạng cả đoạn đường.

Cố gắng hết sức, cuối cùng đổi lại một câu của anh “Chỉ là bạn mà thôi”.

Sau đó nhà họ Sơ gặp biến cố, Sơ Xuân ra nước ngoài khám bệnh. Trước khi đi, cô ra dấu với Tạ Yến: Em sẽ chờ anh đến năm 25 tuổi.

Kể từ đó, không còn cái đuôi nhỏ khó chịu nào nữa trong thế giới của Tạ Yến.

Ba năm sau, bạn bè tụ tập.

Khi một cô gái mặc áo trắng váy đen, cử chỉ đoan chính xuất hiện, căn phòng riêng trở nên hỗn loạn.

Anh em vỗ vai Tạ Yến: “Em gái mới, là người dẫn chương trình có giọng nói rất hay, đáng tiếc đã có bạn trai.”

Nhìn Sơ Xuân bị đám đàn ông vây quanh, Tạ Yến lặng lẽ bóp nát ly rượu trong tay.

Trên con đường rợp bóng cây, Tạ Yến ngăn Sơ Xuân lại.

“Không phải em nói sẽ chờ tôi đến năm 25 tuổi hay sao?”

Cô tỏ vẻ bình tĩnh: “Không chờ.”

Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói khàn khàn, “Nhưng tôi đang chờ.”

***

Chờ đợi không đáng sợ, điều thật sự đáng sợ là chẳng biết phải chờ đến khi nào. Bạn sẽ không ngừng tự hỏi bản thân điều mình trông ngóng liệu có xảy ra không, sự mông lung vô định ấy sẽ từ từ bóp nghẹt những hy vọng le lói, bào mòn dần sự tự tin và nhiệt tình. Đến cuối cùng, chờ được thì tốt, không được, cũng chỉ có một mình bạn biết bản thân đã từng kiên nhẫn đến mức nào.

Tình yêu của Sơ Xuân chính là sự chờ đợi trong dằn vặt như vậy. Khi còn bé cô từng bị bệnh nặng, không may mất khả năng nói, thể chất cũng yếu ớt như cây liễu. Vì tự ti mà Sơ Xuân rất nhút nhát, luôn tránh tiếp xúc với người khác. Ánh sáng của cô chính là Tạ Yến, vị hôn phu được hai bên gia đình đính hôn cho.

Anh là nhị thiếu gia của nhà họ Tạ giàu có, CEO của tập đoàn Hưng Hòa, vẻ ngoài điển trai, gợi cảm nhưng khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Trước khi nghe cha mẹ nói về ý tưởng thông gia, Sơ Xuân đã lặng lẽ theo đuổi Tạ Yến. Vì anh cô sẽ bỏ qua một vài quy tắc của bản thân, vì anh cô sẽ vượt qua sự nhát gan của mình mà tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xa lạ.

Quan hệ của họ không tính là quá xấu, thế mà vừa biết về việc đính hôn, hai người có thái độ hoàn toàn khác nhau. Một thiếu nữ không giấu nổi niềm hạnh phúc trong lòng mình, còn người kia lại tránh như rắn rết, càng lãnh đạm hơn trước.

Vì vậy mọi người đều biết Sơ Xuân là hôn thê của Tạ Yến, nhưng anh lại chưa từng tỏ thái độ thừa nhận. Sơ Xuân cũng mặc định anh chấp nhận đính hôn chỉ vì gia đình. Dù cô có vẻ ngoài xinh xắn thì sao chứ, cô bị câm.

Sẽ có gia đình nào thật sự chấp nhận người tàn tật như cô làm dâu sao? Người bình thường sẽ không chấp nhận, nên Tạ Yến không thích cô cũng không có gì lạ.

Nhưng ông trời đã cho cô cơ hội được ở bên cạnh anh, cô sẽ dùng hết sức mình để anh quen và không còn khó chịu với sự tồn tại của cô.

“Không muốn trói buộc anh bằng giấy hôn thú, chỉ hy vọng anh luôn nhớ cô.

—— Mỗi tháng nghĩ một lần là được.

—— Nửa năm nghĩ một lần cũng được.”

Sơ Xuân cho rằng họ đang từ từ có tiến triển thì biến cố gia đình cô ập đến. Người cha thân yêu mà cô luôn tin tưởng, kính trọng lại phản bội gia đình cô, ông thậm chí còn muốn đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình thay thế cô trong hôn ước với nhà họ Tạ.

Sơ Xuân đứng trước một sự lựa chọn khó khăn. Hoặc là bỏ lại tất cả, sang nước ngoài chữa lành thanh quản và khôi phục khả năng nói; hoặc là cố chấp ở bên cạnh anh, giữ lấy vị trí vị hôn thê, chờ đợi anh thật sự chấp nhận cô.

Cô gái nhỏ biết rằng nghe lời mẹ và ông ngoại, từ bỏ người đàn ông lạnh nhạt với mình, một khi hết bệnh và trở lại bình thường thì cuộc sống cô sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng Sơ Xuân không nỡ, không nỡ nói lời chia xa…

Một người tự ti nhút nhát đã quyết định liều lĩnh một lần, Sơ Xuân mua một chiếc nhẫn, cô sẽ cầu hôn Tạ Yến. Sơ Xuân không thể chia tay anh mà không thử cố gắng hết sức một lần, kiên trì một lần nữa.

Cuối cùng chiếc nhẫn ấy lại chẳng đến được tay người kia.

Bởi vì trước khi đưa nó cho anh, cô nghe được anh nói, từ trước đến nay anh chỉ xem cô là bạn tốt.

Thì ra những tiến triển trong mối quan hệ của họ chỉ là sự hiểu lầm của cô. Tạ Yến chưa từng có ý định tiếp nhận cô. Còn cô lại ngu ngốc định ép anh lấy mình, tất cả chỉ có mình Sơ Xuân tự mình đa tình mà thôi.

Ngày hôm ấy Sơ Xuân nói với mẹ, cô sẽ ra nước ngoài tiếp nhận điều trị.

Cô không dám nói gì với Tạ Yến, chỉ lẳng lặng chuẩn bị ra đi. Cô sợ vài câu ngăn cản của anh sẽ khiến cô đổi ý, càng sợ anh không thèm nói lời nào. Vậy mà đến ngày cuối cùng, cô lại gặp được anh.

“Em muốn chờ anh đến năm hai mươi lăm tuổi.”

Đã nhiều năm như vậy Sơ Xuân ngưỡng mộ, bẽn lẽn, yêu thích anh, nhưng không thể chạm tới. Vậy thêm vài năm nữa xem sao. Trước khi cô bước sang hai mươi lăm tuổi, nếu không có ai bên cạnh anh, cô muốn thử lần nữa. Cả nếu như cô vẫn còn thích anh thật nhiều như bây giờ.

Sơ Xuân ra đi để lại những kỷ niệm, những vật nhắc nhớ đến anh cô cũng ko dám mang theo, kể cả điện thoại.

Tạ Yến cho rằng cô bé kia chỉ đổi máy thôi. Không ngờ suốt ba năm, cô chưa từng gọi cho anh cuộc điện thoại nào.

***

Thời gian qua đi, ngày Sơ Xuân trở về cô đã không còn là cô bé cột tóc đuôi ngựa trước kia.

Cô có thể nói.

Không những vậy, bề ngoài và khí chất của cô hoàn toàn khác trước đây. Lưng thẳng, đôi mắt sáng, không còn cúi đầu vì tự ti, không dám chào người lạ như trước nữa.

Từ một cô gái nhạy cảm, hiếm khi sôi nổi trong đám đông và cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, Sơ Xuân nay đã trở thành tiểu thư danh viện quý phái và xinh đẹp.

Cô còn thi lấy bằng lái xe, bằng bơi lội, bằng hướng dẫn viên du lịch, chứng chỉ phiên dịch… Không còn rào cản giao tiếp, Sơ Xuân làm tất cả những gì mà mình đã từng muốn làm.

Gặp lại Tạ Yến, Sơ Xuân đã có thể mỉm cười mà kết thúc hôn ước ngày xưa.

Ba năm trước, vì một hôn ước mà Sơ Xuân tự mình đa tình mới khiến bản thân bị tổn thương về mặt tình cảm. Hai nhà đính hôn bằng lời nói, vậy ba năm sau dùng lời nói để kết thúc đi.

Tạ Yến không ngờ lúc cô thích anh thì rất kiên quyết, lúc tuyên bố chấm dứt cũng kiên định như vậy.

Sơ Xuân nói rằng ba năm trước giữa họ không xảy ra chuyện gì, sau này cũng sẽ không xảy ra. Vì cô không còn thích anh nữa.

“Nhưng chẳng phải trước đây em đã nói, sẽ chờ tôi đến năm 25 tuổi hay sao.”

Đầu ngón tay mát lạnh ôm cô cách lớp áo, rõ ràng rất gần, nhưng thật sự rất xa.

Sơ Xuân tỏ vẻ bình tĩnh: “Không đợi nữa.”

Ai cũng thấy được sự bình thản và bình tĩnh của Sơ Xuân lúc ra đi. Nhưng Tạ Yến có lẽ sẽ không bao giờ biết tâm trạng thật sự của cô khi ấy.

Trước đây Sơ Xuân luôn tự ti về bản thân, cô không có dũng khí để cạnh tranh với người khác, Tạ Yến cũng chưa từng cho cô tư cách để kiêu ngạo. Tình yêu của cô khi ấy vừa hèn mọn vừa đáng thương.

“Quá rõ ràng những ngày ấy thật sự khó khăn nhiều hơn là hạnh phúc.

Mỗi ngày từng chút từng chút một, cô yêu anh một cách cẩn thận và say đắm.

Nhưng mặc cảm tự ti đè nén cô luôn luôn tồn tại, theo thời gian, nó giống như một quả cầu tuyết băng giá, càng lăn càng lớn, sau đó những lời mà Trình Vãn Tĩnh và ba Sơ nói với cô, quả cầu tuyết đã hoàn toàn đè bẹp cô.”

Những đêm nhớ nhung đến mất ngủ, mà không dám liên lạc cho anh. Sợ chỉ cần biết một chút tin tức thôi bản thân sẽ yếu lòng rồi trở về tìm anh, lại sợ phải đối diện với sự thật là anh không có tình cảm với mình.

Những lúc phải cố gắng cười thật tươi vì không muốn người nhà lo lắng, chỉ mình Sơ Xuân biết cô phải tự đối diện với nỗi buồn và cô đơn của mình.

Khoảng thời gian ấy tựa như bóng đêm bao trùm lấy Sơ Xuân, khiến cô mệt mỏi và vắt kiệt tình yêu cô dành cho Tạ Yến. Một khi đã bước được ra ngoài ánh sáng, Sơ Xuân sẽ không cho phép mình lặp lại quá khứ tăm tối ấy nữa, cũng không quay đầu nhìn lại người đã từng làm mình khổ đau.

Tạ Yến được nhận xét là người có khả năng làm việc như người máy được lập trình, anh không có trái tim, chưa từng vì ai mà thay đổi. Thật ra chỉ là do anh khô khan, không biết cách thể hiện lòng mình. Đứng trước nguy cơ cô gái duy nhất mà anh yêu sẽ thật sự rời xa anh vĩnh viễn, Tạ Yến phải bù đắp cho cô như thế nào đây?

Lần này người phải đợi không phải là Sơ Xuân nữa rồi.

“Nhưng tôi đang đợi.” Anh ôm cô chặt hơn, “Vẫn luôn đợi, bao lâu cũng được.”

***

Motip ngược nữ trước ngược nam sau vô cùng quen thuộc, tình tiết vì vậy không quá mới mẻ. Tranh đấu gia tộc, thương trường cũng chỉ là dặm thêm chút chút gia vị thôi.

Mình khá thích các phân tích tâm trạng của nhân vật nữ chính, nhưng ước gì tình cảm của nam chính được khắc họa rõ nét hơn một chút nữa. Dù edit mượt nhưng điểm trừ to bự đối với mình là nhiều đoạn cách xưng hô giữa các nhân vật rất… kì, nên đọc không được thoải mái cho lắm. Nhìn chung truyện thích hợp để đọc giải trí.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Chè mè đen

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN