logo
REVIEW>> CHÍ HÔN
chi-hon
Tìm truyện
Donate

CHÍ HÔN

Tác giả:

Bắc Đồ Xuyên

Reviewer:

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 951

Trong mắt người ngoài, mối hôn sự giữa Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu chẳng qua là do Lục gia có mắt như mù, để cho Thẩm gia trèo cao. Lục gia đương lúc cực kỳ hưng thịnh, trong khi Thẩm gia thì suy sụp, hôn lễ được tiến hành vội vàng trong chớp mắt. Ai nhìn vào cũng có thể thấy rằng Thẩm gia đang nóng lòng muốn vội vã gả con gái qua để nắm lấy mối quan hệ giữa hai nhà, mà phía Lục gia dường như cũng coi thường Thẩm gia.

Chính bản thân Thẩm Lâm Hoan cũng từng nghĩ như vậy, hôn lễ của hai người xảy ra quá mức chớp nhoáng, đều là do bố mẹ của hai bên chuẩn bị, trang phục cưới cũng tự mặc thử ở nhà, không có diễn tập, không có gặp mặt tượng trưng trước kết hôn.

Hai người họ chỉ gặp nhau một lần trước cục dân chính, sau khi xong việc Lục Nghiêu cũng rời đi vì công việc ngay lập tức. Thẩm Lâm Hoan biết người khác nói cô không hề xứng đáng sánh vai cùng Lục Nghiêu, cô cũng tin là như vậy.

Kết hôn xong, Lục Nghiêu trưng ra bộ mặt lạnh như tiền yêu cầu cô phải ở chung với anh 9 ngày để bù đắp cho những chuyện trong quá khứ. Anh không có ý định sẽ bỏ qua cho cô chuyện cô đã từng từ chối anh 9 lần. Nhắc đến chuyện này, Thẩm Lâm Hoan có chút dở khóc dở cười, cô chưa từng để bụng nhưng anh vẫn luôn nhắc nhở cô.

Lần đầu tiên cô từ chối anh, chỉ là từ chối bữa sáng của anh, lần thứ hai cô từ chối lòng tốt muốn giúp đỡ của anh, lần thứ ba cô từ chối ngồi cùng bàn với anh, lần thứ tư cô từ chối đi xe của anh, lần thứ năm, sáu và bảy, Thẩm Lâm Hoan từ chối cái gì, cô cũng đã quên, tóm lại đều không phải chuyện lớn, lần thứ tám, cô bị một đám “tiểu thư danh viện” làm nhục, Lục Nghiêu vừa hay ở bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói, “Không bằng làm bạn gái tôi đi! Tôi chống lưng cho cậu.” Thẩm Lâm Hoan nhớ mình còn cười lễ phép với anh, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Lần thứ chín, có thể nhận ra giọng điệu của anh nghiêm túc hơn rất nhiều, là lời tỏ tình chính thức, hơn nữa anh còn xin lỗi vì sự đường đột lần trước, anh cho rằng cô từ chối anh vì cảm thấy anh không thành thật, lúc đó nội tâm của Thẩm Lâm Hoan rối như tơ vò, lời anh nói chân thành đến mức cô cảm tưởng như không thể thuyết phục được chính mình từ chối, cho nên mới nóng lòng nói: “Tôi có bạn trai rồi.”

Dĩ nhiên cô không hề có bạn trai, nếu để Lục Nghiêu biết được sự thật hẳn sẽ tức giận với cô. Anh còn bực tức bởi sự lạnh nhạt, hờ hững của cô mỗi khi từ chối, cứ như thể anh là một thứ rác rưởi cần giữ khoảng cách. Thẩm Lâm Hoan chưa từng nghĩ như vậy, cô muốn giải thích nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, cứ như vậy mà họ tách nhau ra. Lục Nghiêu của nhiều năm sau đó vẫn cao cao tại thượng, còn cô thì vẫn trầm lặng.

Thẩm Lâm Hoan bị chính gia đình của mình chèn ép suốt nhiều năm trời. Mẹ cô gai mắt cô nhưng cũng luôn không tiếc tiền của bồi dưỡng để biến cô thành con búp bê xinh đẹp nhất. Nhưng cô lại quá mạnh mẽ, tính tình của quá lạnh lùng, luôn khiến Thẩm gia có cảm giác không thể khống chế cô. Thẩm gia không muốn Thẩm Lâm Hoan thích bất cứ thứ gì, muốn thứ gì cũng bị họ đè xuống, chế ngự.

Cô từng cố gắng phản kháng, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, họ là gia đình của cô, cô vẫn chưa mạnh mẽ đến mức có thể kiên định thẳng tiến không lùi, bất chấp tất cả, chắc chắn cô không có cách nào chịu đựng được cái giá của sự phản kháng.

Vậy nên Thẩm Lâm Hoan tự thu liễm bản thân của mình lại, chờ đến một ngày, cô có thể tự mình lấy lại tất cả. Cô chính là một con rắn độc, một con rắn độc con không cắn người, chính là bởi vì răng nọc của nó vẫn chưa mọc tốt. Nhưng bản chất của nó vẫn là một con rắn độc.

Không giống như Thẩm gia, gia đình của Lục Nghiêu lại là một gia đình hòa thuận, êm ấm. Dù giới truyền thông vẫn luôn đồn đại rằng những mối quan hệ trong Lục gia rất phức tạp và bất hòa, sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Vậy nên khi Lục Nghiêu gặp Thẩm Lâm Hoan lúc nhỏ, anh không thể nào hiểu được tại sao người của Thẩm gia lại đối xử với cô như vậy, anh cho rằng chính là tất cả bọn họ đều có bệnh. Nhưng đồng thời, anh cũng nảy sinh cảm giác thương cảm, muốn che chở cho cô gái nhỏ Thẩm Lâm Hoan.

Duyên phận của hai người vẫn còn tiếp diễn, họ học cùng trường, cùng lớp, ngồi cùng bàn với nhau. Trong khi Thẩm Lâm Hoan cô đơn vì nhảy lớp, không có bạn bè ở bên cạnh thì anh là người duy nhất đến gần cô, sự ân cần, dịu dàng bên cạnh sự lãnh đạm, giản dị của cô, vô cùng nổi bật.

Cô quả thực cảm thấy anh rất tốt, thậm chí thích anh. Nhưng trong suy nghĩ của cô, anh quá sạch sẽ. Lục Nghiêu giống như một ngôi nhà lớn sạch sẽ và ấm áp, là ngôi nhà lý tưởng của cô, nhưng chân lấm tay bùn, cô thậm chí không có dũng khí bước qua ngưỡng cửa.

Cô từng phát hiện được những sự thật ghê tởm từ những mối quan hệ của chính những người thân trong gia đình mình, cũng chính vì thế mà cô tự cho rằng bản thân mình dơ bẩn, hoàn toàn không xứng đáng với những điều tốt đẹp như anh.

Không phải cô thiếu dũng khí mà là sợ làm ô uế anh. Vậy nên, cô chỉ có thể âm thầm trốn đi, xăm hai chữ tên anh lên trên eo như để lưu giữ một kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong quãng đời thanh xuân của mình. Anh là bí mật được cô giấu kín, khắc sâu vào tim.

Lục Nghiêu trăm vạn ngàn lần cũng không thể nào biết được, Thẩm Lâm Hoan cũng thích mình. Dù rằng luôn ghim guốc trong lòng chuyện cô từ chối anh 9 lần, nhưng anh quả thực rất thích cô, thậm chí còn từng vì cô mà xích mích với gia đình. Nhưng lúc đấy anh còn trẻ người non dạ, bị gia đình ngăn cản thì liều mạng đi học, trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho đến khi mẹ anh giục kết hôn, anh cũng lấy hết can đảm nói ra ba chữ Thẩm Lâm Hoan, khiến cho một bàn cả gia đình đều ngạc nhiên. Rốt cuộc thì sau ngần ấy năm, tâm tư của anh vẫn không thay đổi.

Cho đến khi kết hôn rồi, anh vẫn luôn không có cảm giác an toàn. Anh ghét việc Thẩm Lâm Hoan có thể dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn, luôn lạnh lùng, nghiêm túc, âm thầm tự giải quyết mọi chuyện mà không nói với anh. Anh đã từng nghĩ, chỉ cần kết hôn với nhau, Thẩm Lâm Hoan không thích anh cũng được, dù sao cũng là vợ của anh rồi.

Nhưng sống chung với nhau, anh mới nhận ra lòng dạ con người là vô đáy, khi không có thì muốn có, khi có rồi thì muốn độc chiếm. Ban đầu chỉ muốn một tí xíu, sau đó thì muốn toàn bộ.

Nhưng cô thì không tim không phổi, vẫn luôn duy trì sự phòng bị và thờ ơ đối với anh, anh không thể làm gì cô nhưng anh phải thừa nhận rằng mình bị hấp dẫn bởi Thẩm Lâm Hoan, vì vậy càng yêu cô bao nhiêu thì lại càng hận bấy nhiêu. Dẫu vậy, anh vẫn không thể buông tay cô được, thậm chí anh còn sẵn sàng chấp nhận chuyện cô có con ngoài giá thú, dù cho đó chỉ là một hiểu lầm.

Còn đối với Thẩm Lâm Hoan, cô lại luôn lo sợ cả anh và Lục gia chê cô dơ bẩn, không xứng đáng được yêu thích, nhưng hiện thực lại không phải vậy, Lục gia lại dang rộng vòng tay che chở cô, xem cô như người thân trong gia đình, luôn quan tâm, khen ngợi cô. Mọi người đều đau lòng cho cô bị tổn thương quá sâu sắc bởi chính gia đình của mình, bởi vậy mà nhiệt tình bù đắp.

Đứng trước thứ tình cảm mà cô chưa từng nhận được khi còn ở Thẩm gia, Thẩm Lâm Hoan như một con vật nhỏ đi lạc, mê man không biết gì, hoàn toàn xa lạ. Rốt cuộc thì cô cũng biết được, tình cảm xuất phát từ sự chân thành là như thế nào.

Từ khi hai người bắt đầu quen biết cho tới lúc về chung một mái nhà, thực sự mở lòng đón nhận nhau là cả một chặng đường dài. Cả Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan đều đã cố gắng rất nhiều, liều mạng học tập, làm việc chỉ vì mong muốn có thể xứng đáng sánh đôi bên nhau. Cuối cùng thì họ cũng có thể nắm tay nhau đi đến một kết cục viên mãn nhất.

“Cảm ơn anh.” Vì đã thích một người kì lạ như em, cảm ơn vì đã cho em một mái ấm, cảm ơn vì đã cho em gặp anh… - Thẩm Lâm Hoan.

“Không cần nói cảm ơn, hãy nói yêu anh.” Mãi mãi. - Lục Nghiêu.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: BIDOTEAM

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN