logo
REVIEW>> CHỊ GÁI NHỎ
chi-gai-nh
Tìm truyện
Donate

CHỊ GÁI NHỎ

Tác giả:

Điềm Thố Ngư

Reviewer:

AI_Diên Vĩ

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 63

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 751

Giới thiệu:

Trong một trận đấu tranh giải quán quân, giữa một tràng tiếng vỗ tay, trọng tài giơ tay nhà vô địch trẻ tuổi nhất lên.

Mười phút sau, phóng viên sôi nổi lao về phía sau khán đài để phỏng vấn nhà vô địch quyền anh về việc giành được đai vàng.

Thế mà lại thấy nhà vô địch của bọn họ để trần nửa thân trên, cả người toàn cơ bắp, đang vùi mình vào trong lòng một cô gái.

Anh làm nũng mà gọi “Chị”.

Cùng ngày công bố ra tin tức đó, ở trên mạng nổi lên một trận sóng to gió lớn, lại có thêm một cư dân mạng tung ra tin —— cô gái mà nhà vô địch quyền anh đang ôm ấy thế mà lại là một lưu lượng mới của giới giải trí, Trần Trừng.

Sau đó, khi Trần Trừng tham gia phỏng vấn, MC có hỏi: “Bạn và người bạn trai võ sĩ đó quen biết nhau như thế nào vậy?”

“À.” Trần Trừng rũ mắt cười, “Có một ngày tôi về nhà, tình cờ nhặt được.”

……

Ánh sáng dưới tầng hầm tối tăm, trên tường dán đầy tờ rơi quảng cáo về các dịch vụ điện nước bếp gas, đã bong tróc gần hết do thấm ẩm.

“Mẹ nó.” Trần Trừng bị dọa nhảy dựng.

Ở cửa là một thiếu niên mặc áo ngắn tay màu đen, vết thương trên cánh tay và cổ không thể nào che giấu đi được, khóe miệng cũng phiếm tơ máu.

Trong không gian tăm tối, mái tóc đen của anh đã được nhiễm thành một màu sắc nhu hòa, sau khi giương mắt nhìn về phía cô, khóe mắt lại buông xuống.

Giống như một chú chó nhỏ đi lạc ở bên ngoài, thật khó khăn mãi mới có thể tìm được đường về nhà.

***

Lạc Hữu Tiềm của tuổi mười sáu đã là một ngôi sao sáng trong giới boxing. Cậu giành được vô số cúp thưởng, tương lai trải rộng trước mắt. Đột ngột bị kẻ khác tính kế vướng vào một tai nạn nghiêm trọng, Lạc Hữu Tiềm rời sàn đấu và mắc chướng ngại tâm lý kể từ đó.

Lạc Hữu Tiềm của tuổi mười tám quyết định tay trắng rời khỏi căn nhà của bố mẹ nuôi – nơi chỉ có những kỉ niệm buồn bực và sự bất công đè nén. Cậu thuê chung căn nhà lụp xụp với một cô gái khá kỳ lạ. Xinh đẹp nhưng không phải kiểu yểu điệu dịu dàng mà xen lẫn vẻ bất kham mặc kệ sự đời. Cậu chưa từng gặp cô gái nào như vậy, sống cực kỳ thảnh thơi, nhìn như không vướng bận việc gì nhưng lại kiên trì bám trụ cuộc đời.

Cậu cứ vô thức mà để ý đến cô, hai người chung sống với nhau khá hòa thuận. Một lần, Lạc Hữu Tiềm tình cờ nhìn thấy nơi cổ tay Trần Trừng có một vết sẹo để lại do dao cắt, cùng với dòng chữ xăm trên chính vết sẹo ấy.

(1) Being towards death.

Hướng chết mà sinh.

Trần Trừng chắc chắn đã từng t ự t ử, cô cũng cô độc và bất lực giống cậu vậy.

Lạc Hữu Tiềm thấy lòng mình rung lên một cảm giác rất kỳ lạ. Cậu cực kỳ muốn che mưa chắn gió bảo vệ cho chị gái nhỏ trước mắt. Và cậu hiểu, cảm giác ấy chính là yêu.

***

Trần Trừng vốn là một cô nhi bị bỏ rơi ở một vùng quê nghèo. Dựa vào sự nỗ lực của mình, cô đã thành công bơi từ ao làng ra phố lớn. Mộng tưởng của cô là trở thành một diễn viên, nhưng con đường này quá khó đi khi Trần Trừng không có ô dù hay một ai giúp đỡ. Đằng trước là hy vọng, đằng sau là vực sâu, cô chỉ có thể nghiến răng chịu đựng tất cả một mình.

Sự xuất hiện của Lạc Hữu Tiềm đã tiếp thêm sinh khí cho tâm hồn tưởng như đã chết lặng của Trần Trừng. Cậu trai mười tám vừa nhiệt tình vừa ngây ngô. Cậu có sức mạnh và dũng khí của tuổi trẻ, nhưng ẩn sâu trong nội tâm cũng là nỗi mất mát cay đắng cùng không cam lòng.

Họ đều là những thanh thiếu niên trẻ tuổi, nỗ lực rũ bùn đứng lên nơi phố thị xô bồ. Tuy nhiên, tiền và quyền chính là những thứ không ngừng dìm họ xuống. Họ không biết những ngày tháng tương lai của mình có đáng chờ mong hay không, có xứng đáng với máu và nước mắt hiện tại mình đánh đổi. Họ cũng như rất nhiều người trẻ khác, mờ mịt về lối đi của chính mình.

Thế nhưng, “xa xa có núi, phía trước có đường". Hai người nương tựa vào nhau, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ buông xuôi thực tại.

***

Quả thực lâu lắm rồi tớ mới đọc được một bộ truyện tình chị em xuất sắc như vậy. Chemistry của couple này vô cùng bùng nổ, tuyến sự nghiệp cũng được tác giả triển khai rất hợp lý. Con đường hai nhân vật chính đi không hề bằng phẳng, nên khi nhận được thành quả sẽ càng thêm trân trọng.

Tính cách và trải nghiệm của cả hai được mài giũa qua năm tháng, tớ như được đồng hành cùng họ qua một chặng đường thanh xuân vậy. Đêm nằm đọc truyện mà thấy nhiệt huyết hừng hực luôn =)))

Review trên đây mới chỉ bao quát một phần nhỏ của truyện. Để được đắm mình trong bầu không khí thanh xuân và chặng đường từ nghèo khó lên giàu sang của cặp gà bông này, bạn hãy nhanh tay thêm truyện vào giỏ hàng nhé!

____

(1) Sống mà hướng tới cái c hết, tức là sống để c hết đi đó. Xét đến cùng, hướng c hết mà sinh, chung quy vẫn không bỏ một từ "c hết" đi, mà "sống" cũng không thoải mái. (Trích bản edit reviewer đọc)

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Melbournje.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN