Tác giả:
Thả Mộng
Reviewer:
AI_Hải Đường
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Độ dài: 50
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 2765
Có ai đó từng nói, yêu đơn phương giống như đeo tai nghe rồi mở nhạc thật lớn vậy, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một vùng tĩnh lặng, nhưng người trong cuộc mới biết bên trong có bao nhiêu gào thét điên cuồng.
Lâm Vãn biết tình yêu thầm lặng của mình quả thật đáng thương, càng đáng thương hơn là người cô thầm thích lại là đối tượng thích thầm của rất nhiều người khác. Nếu phải nói chính xác thì Trần Tích hiện diện trong cuộc sống của Lâm Vãn vô cùng sớm, sớm hơn bất cứ ai. Từ tiểu học đến cấp hai, rồi cấp ba, anh chiếm cứ toàn bộ thời niên thiếu của Lâm Vãn, hai chữ “Trần Tích” chính là cả thanh xuân của Lâm Vãn.
Như tất cả những cô gái yêu thầm khác, Lâm Vãn làm mọi thứ để tiến gần hơn với người trong lòng mình. Từ khi biết anh luôn đứng nhất khối, Lâm Vãn bỗng trở nên chăm chỉ, thậm chí là liều mạng học tập. Cô không hay ngẩn người mất tập trung nữa, trên lớp chăm chú nghe giảng, buổi tối cũng là người ngủ muộn nhất phòng. Lâm Vãn biết mình không có thiên phú, nhưng đổi lại cô có sự nỗ lực hơn người. Người có mục tiêu kiên định luôn là người mạnh mẽ khó đánh bại nhất.
Từ một học sinh bình thường, điểm số của Lâm Vãn từ đó tăng lên không ít, rồi được chuyển sang cùng lớp với Trần Tích, thậm chí cô còn có thể luôn giữ vị trí top 3 trong lớp, bước thêm một bước gần anh hơn. Đối với người khác, tình cảm mãnh liệt của Lâm Vãn có lẽ chỉ là một hồi mộng đẹp, tỉnh giấc trưởng thành rồi sẽ không còn lấp lánh như xưa nữa.
Nhưng chỉ Lâm Vãn hiểu, Trần Tích không chỉ là một cậu trai cô thầm mến, mà anh là toàn bộ động lực cố gắng suốt thời niên thiếu của cô. Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng nghiêm túc học hành thế này, cũng chưa bao giờ vì một chuyện gì đó mà nỗ lực đến thế.
“Thật ra, tớ nỗ lực nhiều như thế chỉ vì muốn gần cậu hơn mà thôi.”
Yêu thầm là thế, vừa dè dặt yêu, vừa hèn mọn hy vọng. Hy vọng anh biết, lại dè dặt sợ anh sẽ nhận ra.
Điều đau lòng nhất trong một cuộc tình đơn phương rốt cuộc chẳng phải người kia không biết đến tình cảm của mình, mà là bản thân hèn nhát đến mức chỉ có thể thầm lặng trơ mắt nhìn người ấy ở bên người khác.
Sự hiện diện của Chu Đường, thanh mai trúc mã của Trần Tích vẫn luôn là mảnh pha lê sắc nhọn cắm trong tim Lâm Vãn. Cô vừa ghen tị lại khổ sở, ghen tị vì Chu Đường có thể thoải mái tự nhiên ở bên cạnh anh, nhưng càng thấy cô ta thoải mái nói cười cùng Trần Tích, Lâm Vãn lại càng khổ sở.
Rồi ngày cuối cùng của mọi cuộc tình đơn phương cũng đến, Lâm Vãn nghe nói Trần Tích và Chu Đường đã yêu nhau rồi. Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trần Tích khi đi bên cạnh người khác, Lâm Vãn rốt cuộc cũng thấu suốt. Trần Tích giống như cầu vồng vậy, anh quá đẹp đẽ và hoàn mỹ, điều không hoàn mỹ duy nhất là dù có chạy nhanh nhường nào thì Lâm Vãn cũng không chạm tới được màu sắc ấy. Sau khi tốt nghiệp, dù đã hứa cùng nhau vào một trường đại học, Trần Tích bỗng biến mất khỏi cuộc sống của Lâm Vãn.
Mãi tám năm sau, cửu biệt trùng phùng, Lâm Vãn và Trần Tích mới gặp lại.
“Cậu chính là Lâm Vãn hồi xưa học ở trường Tiểu học Chính Huy đúng không?” Trần Tích nhìn Lâm Vãn, hỏi tiếp.
Lâm Vãn vui vẻ không thôi, cuối cùng cố kìm nén, không để lộ sự vui mừng của bản thân, “Đúng vậy, cậu là Trần Tích hả?”
“Đúng là cậu rồi, cậu thay đổi nhiều quá, nếu không phải nghe thấy tên cậu thì tớ không nhận ra đâu.” Trần Tích sờ đầu, ngượng ngùng nói.
Trần Tích, tớ nhận ra cậu từ lâu rồi.”
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Lâm Vãn đã cảm thấy, dường như những năm qua, Trần Tích sống không hề vui vẻ. Anh khác hoàn toàn với thiếu niên trong trí nhớ của cô, không còn thong dong tự tại, mà dường như trong lòng chất chứa phiền muộn không nguôi.
Dù không hề biết những năm tháng qua anh đã trải qua gì, nhưng Lâm Vãn mềm lòng không cách nào ngừng quan tâm Trần Tích. Có lẽ một số loại tình cảm đã vượt ra lên trên tự tôn và kiêu ngạo, dù biết bản thân đã thương tích đầy mình nhưng vẫn muốn giúp anh hạnh phúc.
Những tưởng kết cục sẽ vẫn như xưa, nhưng Lâm Vãn không ngờ, Trần Tích lại chủ động tiếp cận cô. Càng không ngờ được, rất nhanh cô đã rơi vào lưới tình của anh lần nữa, lần này tình yêu của cô không còn là tình đơn phương nữa, mà là đôi bên một lòng.
Nhưng điều làm Lâm Vãn ngỡ ngàng nhất chính là sau tám năm yêu thầm, cô mới biết thì ra có tên ngốc còn ngốc hơn cả cô. Lâm Vãn yêu thầm anh đau lòng khổ sở bao nhiêu ngày tháng thì Trần Tích cũng nhớ nhung cô đằng đẵng bấy nhiêu năm.
“Anh từng đứng ở nơi em không nhìn thấy, âm thầm yêu em.”
Sau tốt nghiệp, gia đình Trần Tích gặp vấn đề không thể vãn hồi, từ đó anh chỉ có một mục tiêu duy nhất là báo thù. Đổi nguyện vọng, rời đi không một lời, hằng đêm nhớ nhung, Trần Tích làm tất cả những điều ấy một mình. Từ sau khi gặp lại Lâm Vãn, Trần Tích mới có thể coi là bước ra khỏi bóng tối, đón nhận ánh mặt trời.
“Bởi vì anh do dự nhút nhát, lo trước lo sau nên mới làm em cảm thấy mình không quan trọng, khiến em không thấy an toàn, cho nên hôm qua em mới nói thế, anh xin lỗi.”
“Anh muốn nói với em, em rất đáng giá, cho nên em đừng coi thường bản thân, đừng hạ mình xuống, có lẽ em không biết, trong lòng anh em quan trọng nhường nào.” Anh khẽ đặt tay lên tay cô, ánh mắt tha thiết chân thành, hơi ấm từ người anh truyền vào người cô.
Lâm Vãn vừa mới bình tĩnh lại, vậy mà bây giờ nước mắt lại như đê vỡ.
Giống như anh còn chú ý tới cô hơn bản thân mình.
Trần Tích trìu mến nhìn Lâm Vãn, cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc tới thế: “Lâm Vãn, anh thích em, thích em từ rất lâu, còn sâu đậm hơn em nghĩ.”
Kết quả tốt đẹp nhất của yêu thầm là người bạn thích vừa vặn cũng thích bạn, kết quả bi kịch nhất là người bạn thích không thích bạn, hơn nữa còn không hề biết tình cảm của bạn, đó thật là một sự hi sinh uổng công vô ích. Thật may, nỗ lực của Lâm Vãn đã đợi được tình cảm chân thành của Trần Tích, không để phí tám năm thầm mến nhau trong thinh lặng.
***
Tuy motif không mới, thậm chí có thể nói là khá cũ, nhưng “Chỉ cần gió biết” lại vô cùng vừa vặn, đủ buồn cho một mối tình đơn phương, cũng đủ ấm áp cho một cuộc tình sau nhiều năm xa cách. Tác giả xây dựng cốt truyện và nhân vật không có quá nhiều đặc biệt, đoạn cao trào của truyện cũng không quá rõ ràng, nhưng Thả Mộng lại làm tốt ở văn phong cảm xúc, không bi luỵ thương đau, từng câu chữ nhẹ nhàng sâu lắng mang mác buồn.
Tác giả mở ra thanh xuân của Trần Tích và Lâm Vãn một cách dịu dàng và gần gũi, thực sự khiến bất cứ ai từng một lần yêu thầm đều đồng cảm. Kết lại, “Chỉ cần gió biết” là một câu chuyện không quá đặc sắc nhưng có thể khiến bạn nhớ nhiều về thời niên thiếu của mình đấy.
***
Chẳng rõ đã qua bao tháng bao ngày, nhưng năm đó, em đã yêu anh chân thành tha thiết nhường nào, chỉ cần gió biết.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tam Sinh Hữu Hạnh
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved