logo
REVIEW>> CHỈ CẦN EM THÔI
chi-can-em-thoi
Tìm truyện
Donate

CHỈ CẦN EM THÔI

Tác giả:

Cửu Đâu Tinh

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 98

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 330

Giới thiệu:

Lần đầu Chu Phù gặp Trần Kỵ là giữa hè tám năm trước, lúc đó cô đến đảo nhỏ dưỡng bệnh và ở lại nhà Trần Kỵ.

Chàng thiếu niên kiêu ngạo, khó bảo cũng không ưa nổi cô gái ngoan ngoãn yên tĩnh, mềm mại này.

Ban đầu, cậu thường nhíu mày, không hề kiên nhẫn: "Xéo đi, đừng làm phiền ông đây."

Nhưng sau mấy tháng, cậu ấm này đã học được cách nấu thuốc.

Cậu ngồi ở bên giường của Chu Phù, kiên trì đút từng miếng cho cô.

Buổi đêm trước khi cô gái nhỏ phải về nhà, Trần Kỵ tỏ ra lạnh lùng, không thèm quan tâm: "Đi rồi thì đừng về nữa, để ông đây yên tĩnh vài ngày."

Thời gian trôi qua tám năm, Chu Phù thật sự chưa từng quay về.

*

Khi gặp lại Trần Kỵ, anh đã trở thành người đàn ông không thể chạm tới trong giới kiến trúc, nhưng lúc đó Chu Phù chỉ là một thực tập sinh nhỏ không có tiếng tăm gì.

Cô tưởng là anh không còn nhớ mình nữa, nên đã lặng lẽ gác lại tất cả mơ mộng viển vông về anh.

Nhưng mà vài đêm sau, người đàn ông đó đã giúp cô thoát khỏi đám xã hội đen cho thuê nhà.

Cả đêm hôm đó, anh bình tĩnh thu dọn đồ giúp cô, sau đó đưa cô về nhà mình.

*

Ngày Chu Phù bị ép đi xem mắt, Trần Kỵ bất ngờ ngăn cô lại.

Chu Phù dè dặt hỏi anh: "Em có thể làm chút gì vì anh không? Em chịu khổ được."

Nhưng người đàn ông lại nói: "Anh không cần em chịu khổ, chỉ cần em làm bà xã của anh thôi."

*

Sau đó, trong một bữa tiệc, Trần Kỵ - một ông lớn trong giới kiến trúc lại cẩn thận đút thuốc cho cô thực tập sinh Chu Phù.

Cô gái nhỏ vừa ấm ức lại vừa yếu ớt: "Anh đã bảo không để em chịu khổ cơ mà?"

Người đàn ông dịu dàng dỗ dành cô: "Uống nốt thìa này thôi, uống xong rồi ăn kẹo."

***

Ngày ấy, Chu Phù một mình đi tới đảo Kim Đường trong sự hoang mang, không biết có chuyện gì xảy ra, không biết tại sao đột nhiên mình lại phải rời Bắc Lâm tới nơi xa lạ này.

Cô bé mười mấy tuổi đầu khó nhọc xách chiếc vali cồng kềnh đi trên con đường đầy sỏi đá rồi chạm mặt một đám thanh niên côn đồ, bị bọn chúng trêu ghẹo.

Đó là lần đầu tiên Chu Phù gặp Trần Kỵ. Thiếu niên cao lớn nằm trên chiếc xe moto dưới tán cây đại thụ như mang vị thần giáng thế có thể cứu cô khỏi mấy kẻ trêu ghẹo kia. Cô vội chạy tới nhờ anh đưa mình về Kim Đường, nhưng lại nhận về một câu trả lời nửa vời.

Chu Phù thất vọng lại một mình xách vali đi về phía trước.

Cô bé Chu Phù nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhút nhát hoàn toàn trái ngược với một chàng trai trẻ phóng khoáng bất kham xen lẫn chút khí chất đại ca như Trần Kỵ. Trần Kỵ chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đây là một cô công chúa nhỏ được chiều chuộng mà lớn lên, không biết chịu khổ là gì.

Rồi chẳng biết sao, nhưng thấy cô một mình vất vả di chuyển chiếc vali lớn trên đường, anh chợt đi tới cầm vali giúp cô, tuy rằng cách nhận vali từ cô có hơi cục cằn, mở lời đưa cô về cũng chẳng được hòa nhã. Nhưng Trần Kỵ lại thật sự tình nguyện chở cô bé không quen biết gì này về.

Nói là không quen biết, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Bởi lẽ ngay ngày hôm đó, hai người lại gặp mặt nhau một lần nữa. Lần này, họ không còn là hai người không có chút liên quan gì tới nhau, mà đã trở thành hai người cùng sống chung dưới một mái nhà.

Ơn nghĩa của thế hệ trước, đã cho Trần Kỵ và Chu Phù có cơ hội được quen biết nhau.

Chu Phù thật sự là một cô bé rất ngoan, hiền lành nghe lời, còn rất biết nhẫn nhịn. Nhưng hình như cô càng ngoan bao nhiêu thì Trần Kỵ càng ngang ngược bấy nhiêu, đặc biệt là cái miệng của anh. Mà hình như cũng chỉ có cái miệng của anh là ngang ngược thôi.

Lúc nào Trần Kỵ cũng nói mấy lời đâm chọc với Chu Phù, khiến ban đầu Chu Phù rất sợ anh. Nhưng mà, dù anh ăn nói khó nghe là vậy, nhưng hành động của anh lại chăm sóc cô rất chu đáo. Ngày đầu tiên tới nhà, anh chê cô ăn lâu nhưng vẫn ngồi đợi cô ăn xong, không để cô rửa bát, còn xách vali lên giúp cô.

Chu Phù ở đảo Kim Đường nửa năm, trong nửa năm đó, có rất nhiều lần cô bị người khác ức hiếp, bị bắt nạt. Thế nhưng, lần nào cũng có một người xuất hiện vô cùng đúng lúc, bảo vệ cô sau lưng, đưa cô về nhà. Khi cô bị ốm là người đó chăm sóc cho cô, khi cô buồn là người đó ở cạnh cô, lúc cô vui, hình như cũng chưa từng vắng bóng người đó.

Từ ngày đầu tiên còn hơi e ngại, tới khi đã vô cùng quen thuộc, Chu Phù vô thức ỷ lại vào trần Kỵ từ bao giờ không hay. Cô nhận ra điều đó, nhưng cô chưa từng ghét bỏ điều đó mà còn âm thầm vui vẻ chấp nhận.

Trong những ngày tháng ấy, dường như đã có một thứ tình cảm âm thầm nảy sinh giữa hai người, êm đềm mà bền vững.

Chẳng qua, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, cuộc sống lại càng nhiều ngã rẽ. Nửa năm vui vẻ đó trôi qua, là khi Chu Phù và Trần Kỵ phải chia cách.

Tuy rằng có rất nhiều điều không thể nói rõ với Trần Kỵ, nhưng Chu Phù luôn mong muốn có thể quay về gặp anh. Nào có ngờ, một lần xa cách, tới khi gặp lại đã là tám năm sau.

Giờ đây, Trần Kỵ đã là vị kiến trúc sư với những dấu tích riêng lẫy lừng, một người đàn ông trẻ tuổi nhưng đầy sức lôi cuốn. Còn Chu Phù, cô lại chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, chen chúc đi ứng tuyển vào công ty như bao ứng viên khác.

Trong phòng phỏng vấn, cuối cùng cô đã đối diện với Trần Kỵ một lần nữa. Khi cô nói rằng mình có thể chịu khổ, Trần Kỵ bật ra một nụ cười chế giễu rất gợi đòn.

Tám năm là quãng thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng chắc là vẫn có một số thứ nó không thể thay đổi được, ví dụ như cái miệng hỗn của Trần Kỵ hay những hành động trong ngoài bất nhất của anh.

Và còn một điều nữa, đó là sự quan tâm và bảo bọc mà anh dành cho Chu Phù. Cái cô gái vô lương tâm này bỏ anh đi suốt từng đó năm, nhưng anh lại không tài nào ghét cô nổi.

Mỗi việc anh làm bao năm qua, đều có ít nhiều dính dáng tới cô. Thi đại học tới Bắc Lâm, làm việc và phát triển sự nghiệp ở Bắc Lâm, nhìn thì như tùy tiện lựa chọn, nhưng vốn dĩ đều là vì cô.

Bởi vậy nên khi gặp lại Chu Phù, Trần Kỵ không thể nào giữ được cái tay chân mình không quan tâm để ý cô. Thấy cô bị ức hiếp, anh bảo vệ cô, thậm chí đưa cô về nhà. Thấy cô bị ép đi xem mắt, anh bước tới như một người hùng, rồi dắt cô đi đăng ký kết hôn.

Đăng ký kết hôn với người ta thì là chuyện trọng đại, nhưng với Chu Phù và Trần Kỵ thì lại là chuyện chỉ diễn ra trong nửa giờ đồng hồ, từ khi quyết định, tới lúc cầm chứng nhận kết hôn trên tay. Nhìn như đột ngột, nhưng hai nhân vật chính lại tỏ ra rất thản nhiên, cứ như đây là chuyện hiển nhiên, là một điều rất bình thường.

Bởi lẽ, từ tám năm trước, trong lòng họ đã ấp ủ một tình cảm, từ thích đến yêu, từ nhẹ nhàng rung động đến to lớn rợp trời như đại thụ tỏa bóng. Họ xa cách rồi gặp lại, âu cũng chỉ như một quãng thời gian để cả hai cùng trưởng thành, càng nhận ra tình cảm của mình có bao nhiêu sâu đậm mà thôi.

Và khi thời điểm đã đến, họ sẽ không để bỏ lỡ nhau một lần nữa, mà lần này, Trần Kỵ sẽ mãi mãi nắm lấy tay Chu Phù.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Góc nhỏ của Saki

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN