logo
REVIEW>> CHÁU TỚI ĐỂ THỪA KẾ DI SẢN CỦA CHÚ ĐÓ
chau-toi-de-thua-ke-di-san-cua-chu-do
Tìm truyện
Donate

CHÁU TỚI ĐỂ THỪA KẾ DI SẢN CỦA CHÚ ĐÓ

Độ dài: 98

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 601

Giới thiệu:

Kỷ Thụy vừa tỉnh lại đã thấy bản thân trở về hai mươi hai năm trước.

Không tiền không điện thoại, cũng không tìm thấy cặp cha mẹ còn chưa kết hôn của mình.

Sau khi lưu lạc ba ngày, cô quyết định tìm đến nơi ở của người chú nhỏ không thân không thích, chưa từng gặp mặt của mình, cũng là đại thiếu gia giàu có nhất thành phố - Tạ Uyên.

"Cháu đến từ hai mươi hai năm sau. Một năm sau, chú sẽ mất tích một cách bí ẩn, trước khi mất tích chú đã để lại toàn bộ tài sản cho cháu - một đứa bé còn chưa chào đời.”

Nhìn người đàn ông nắng mưa thất thường, thân thể tàn tật nhưng lại vô cùng đẹp trai trong truyền thuyết, vẻ mặt Kỷ Thụy chân thành: Chú tin không?

Người đàn ông im lặng một lát: Tôi tin. Là người thừa kế tương lai của tôi, cô có thể giúp tôi một tay không?

Kỷ Thụy: Chú nói đi.

Người đàn ông chỉ vào trung tâm mua sắm đối diện với phòng làm việc: Trung tâm mua sắm đó là đối thủ cạnh tranh của tôi, ba ngày sau bên đó sẽ chính thức khai trương…

Kỷ Thụy: Cháu hiểu rồi.

Năm ngày sau.

Người đàn ông hỏi thư ký vì sao trung tâm mua sắm đối diện lại hoãn khai trương?

Thư ký: Ngài còn nhớ con nhỏ t hần k inh hôm trước không?

Người đàn ông: Sao vậy?

Thư ký: Hôm khai trương, cô ta dùng băng khánh thành người ta đã cắt buộc vào trộm đi cây kim ngân duy nhất của trung tâm thương mại đó.

Người đàn ông:…

# Đưa con nhỏ t hần k inh đó từ bệnh viện tâm thần về đây #

# Mầm non kinh doanh tốt như vậy mà không bồi dưỡng thì thật đáng tiếc #

Sau khi ở chung được một thời gian, Tạ Uyên vô tình thấy một bức thư tình còn đang dang dở trên bàn của Kỷ Thụy.

Tối đó, anh gọi cô vào phòng, nghiêm túc nói rằng hai người họ không thể ở bên nhau.

Kỷ Thụy: Chú hiểu lầm rồi, cháu có viết bức thư đó cho chú đâu.

Tạ Uyên mỉm cười: Vậy thì tốt.

Xoay người liền giẫm lên bức thư, xé nát rồi vứt xuống cống.

Kỷ Thụy: …Dạo này chú nhỏ càng ngày càng kỳ lạ.

Nhắc nhở: Không có quan hệ huyết thống, không có quan hệ họ hàng, không có tên trong cùng một cuốn sổ hộ khẩu, gọi chú nhỏ cho lễ phép thôi, nam nữ chính chênh nhau sáu tuổi.

Một câu giới thiệu vắn tắt: Tôi muốn cả chú tôi lẫn tiền của ổng.

Dàn ý: Cố gắng phấn đầu, hướng về tương lai một cách tích cực.

***

Chu Thành những ngày cuối tháng Ba.

Gió khẽ lùa qua mái tóc, mơn man đôi má mềm, trong không khí thoảng hương thơm của cỏ cây hoa lá.

Đây dường như là quãng thời gian tươi mát nhất của cuối xuân đầu hạ. Mọi thứ lắng đọng, khe khẽ chuyển dời dư vị của đất trời.

Tối hôm ấy là sinh nhật lần thứ 21 của Kỷ Thuỵ, một bữa tiệc thật ấm áp và tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Thế nhưng, ngọn nến còn chưa kịp thổi, cô đã bất ngờ xuyên không trở về hai mươi hai năm trước.

Hai mươi hai năm trước, khoảng cách khi Kỷ Thuỵ được sinh ra còn hơn một năm, không có di động, không có tiền, không giấy tờ, không tìm thấy bất cứ người thân nào ở đây, còn không biết ba mẹ đang ở nơi nào…

Chu Thành vẫn là Chu Thành.

Bầu trời vẫn trong xanh dịu dàng, những đám mây vẫn lửng lơ trên cao như vậy.

Chỉ có Kỷ Thuỵ, lại như kẻ cô độc lạc lõng ở thế giới xa lạ này.

Bây giờ cô gái nhỏ, chỉ có thể lang thang một cách bất định giữa thành phố ồn ào nhốn nháo.

May mắn thay, Kỷ Thuỵ bỗng nhiên nhớ ra mình còn có một người chú nhỏ tên là Tạ Uyên.

Về chuyện của Tạ Uyên, Kỷ Thuỵ cô cũng không biết nhiều lắm. Bởi vì, ba mẹ cô mỗi lần nhắc đến anh đều nói năng thận trọng. Rồi trước khi cô chào đời một ngày, anh bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn. Vì thế, những thông tin của người chú nhỏ này đều vô cùng ít ỏi.

Nhưng, Kỷ Thuỵ lại biết ba mẹ và anh là bạn tốt của nhau. Khi cô còn chưa sinh ra để thấy ánh nắng mặt trời, anh - một người chú nhỏ không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với cô, đã lập di chúc, chỉ định cô là người duy nhất kế thừa toàn bộ tài sản khổng lồ của mình.

Thế nên, sau ba ngày lưu lạc khắp nơi, Kỷ Thuỵ liền đến chờ dưới sảnh công ty của Tạ Uyên. Chỉ là, lần đầu tiên gặp mặt của họ không mấy vui vẻ. Cô tận mắt chứng kiến sự lạnh nhạt tàn nhẫn ẩn sâu trong đôi mắt của người cô mới gọi là chú nhỏ này. Những lời nói thật của cô cũng trở nên vô nghĩa biết bao với anh. Bởi vì, nhìn cô chỉ như một con nhóc tâm thần ăn nói khùng đ iên đang cố bám víu vào người đàn ông độc thân hoàng kim nhất thành phố.

Kỷ Thuỵ không biết nên làm thế nào. Cô không có ai để có thể bấu víu, cô sợ hãi và hơn hết, nỗi sợ ấy cứ như bóng đêm đang dần buông xuống, bủa vây lấy cô, tràn ngập hiểm nguy cận kề.

Vì để có được một nơi an toàn để trở về và tìm cách liên lạc đến những người thân của mình, Kỷ Thuỵ kỳ thật rất cần Tạ Uyên giúp đỡ. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, anh đều không tin những gì cô nói là thật, buông ra lời nói tuyệt tình, bỏ rơi cô. Còn xem cô là nhỏ lừa đảo, đầy lời dối trá.

Thế giới rộng lớn như vậy, Kỷ Thuỵ lại không tìm được đường về nhà.

Xung quanh nhiều người như vậy, Kỷ Thuỵ lại không có ai bên cạnh.

Đến bầu trời cũng trở nên nhạt màu, lạnh lẽo.

***

Còn Tạ Uyên, chú nhỏ trong miệng của Kỷ Thuỵ, chính là đại thiếu gia giàu có nhất Chu Thành, ông chủ của tập đoàn lớn, nắm trong tay gia sản bạc triệu lúc bấy giờ. Bên ngoài, anh là một người thanh lãnh nho nhã và trầm ổn. Thế nhưng, đằng sau dáng vẻ ấy, lại là một con người đầy toan tính, tàn nhẫn. Anh có thể mỉm cười ôn hoà nói chuyện cùng bạn, sau đó không chút do dự cắm sâu con dao vào trái tim bạn, từ từ nhìn dòng máu đỏ chảy xuống.

Thế giới của Tạ Uyên, không có sắc màu, cũng không có cái gọi là tình cảm. Anh chính là thương nhân, nhìn mọi thứ đều bằng giá trị và tiềm năng để đầu tư. Vậy nên, việc gặp gỡ và giúp đỡ của anh dành cho cô cháu gái giả Kỷ Thuỵ, chính là một lần đánh cuộc. Anh có thể cho cô thứ cô cần, đổi lại, anh cũng sẽ có được thứ anh muốn.

Ban đầu, Tạ Uyên đã làm đúng như những gì trước nay anh vẫn làm. Không còn giá trị thì sẵn sàng vứt bỏ không thương tiếc. Thế nhưng, vào khoảnh khắc khi nhìn cô gái nhỏ đứng dưới màn đêm kia, mái tóc buông dài thả xuống trên vai, đến hàng mi cong cũng vì tâm trạng của chủ nhân mà ủ rũ tàn úa, như có cái gì đó chạm vào đáy lòng.

Dường như, Tạ Uyên đã nhìn thấy bản thân mình của lúc trước, bị cả thế giới này bỏ rơi, lạc lõng không có lối về.

Thế nên, trong một phút mềm lòng, Tạ Uyên đã chấp nhận để Kỷ Thuỵ bước vào cuộc sống của mình. Mà anh không hề hay biết rằng, trong những năm tháng sau này của cuộc đời, anh đã luôn cảm thấy may mắn và biết ơn vì đã không bỏ cô lại. Bởi vì, người con gái này, sẽ đổi thay toàn bộ tương lai và vận mệnh của anh. Người mà anh, đem cả tính mạng và tất cả những gì mình có để yêu thương trân trọng và bảo vệ cho cô.

Trước kia, Tạ Uyên cũng từng có một gia đình ấm áp và hạnh phúc. Nhưng rồi, biến cố xảy ra, vụ tai nạn khiến anh mất đi ba mẹ, hai người thân yêu nhất, cũng để lại cho anh di chứng trên chân. Để mỗi khi mùa đông về, đều khiến anh nhớ lại chuyện cũ và đau đớn khôn nguôi. Anh chán ghét những cơn giông tố, chán ghét trời mưa, chán ghét cái lạnh lẽo, chán ghét hết thảy mọi thứ trên đời này.

Bởi vì, anh đã đánh mất đi những thứ quý giá nhất của mình rồi. Thế nên, trái tim anh thật sự rất lạnh, cũng rất cô độc.

Thế nhưng, cô gái nhỏ mang tên Kỷ Thuỵ đã từng bước xông vào thế giới đầy rẫy sự u ám tẻ nhạt và cô đơn của anh. Cô tựa như vạt nắng ấm áp lại dịu dàng, len qua mùa đông băng giá, chiếu sáng anh. Lại tựa như nhánh tuyết lê thuần khiết trên cao, mặc kệ tiết trời vần vũ, vẫn nở rộ từng bông hoa tuyệt đẹp, nhẹ nhàng xoay tròn trong gió, rồi lẳng lặng rơi vào lòng anh.

Hoá ra, tình yêu chính là trong một sáng bình dị như bao ngày, anh bước xuống lầu, nhìn thấy cô xoay người cười rạng rỡ cùng anh đáp lời.

Khoảnh khắc ấy, ngàn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cũng không lấp lánh bằng ánh mắt nụ cười của Kỷ Thuỵ.

Mà với kiểu người như Tạ Uyên, thương trường là chiến trường, mà tình trường cũng là chiến trường. Nếu đã có mục đích, anh sẽ không ngần ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để đem người thương về bên mình.

Bởi vì, anh nhận ra Kỷ Thuỵ chính là một viên minh châu càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ. Và phía sau cô không chỉ có gia tộc lớn chống lưng, mà đến toàn bộ người thân, ba mẹ cô đều là những tinh anh tài giỏi. Mọi người đều yêu thương sủng ái cô vô cùng. Nếu anh không nhanh tay ngay bây giờ thì sau này sẽ còn gian nan trắc trở hơn. Mà anh, thì không muốn chút nào.

Thế nên, anh tình nguyện đánh đổi hết thảy, cũng phải có được cô.

Vì vậy, cho dù là thời không đầy biến động, vận mệnh nhiều ngăn cách và duyên phận lắm chông chênh, thì Tạ Uyên vẫn tin rằng, chỉ cần có chân tình, sẽ vượt qua được tất cả mọi sóng gió, để có thể trở về bên nhau.

Tạ Uyên Kỷ Thuỵ, chúng ta sẽ mãi không xa lìa.

“Nguyện có được trái tim của người

Đến bạc đầu không phân ly…” *

___

*: Trích bản dịch lời bài hát Nguyện có trái tim người do Lý Hành Lượng thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Châu Về Hợp Phố

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN