logo
REVIEW>> CÂY VÀ ĐẤT
cay-va-dat
Tìm truyện
Donate

CÂY VÀ ĐẤT

Designer:

Độ dài: 47

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 458

Mọi thứ trên đời này đều có ý nghĩa tồn tại của riêng nó, bất kể là thứ gì, dù cho đó là ai.

Có những khi, để có được một cuộc tái sinh, một cuộc sống mới, người ta chẳng ngại chi một nỗi đau dai dẳng đeo bám. Đau dài chẳng bằng đau trong phút chốc, cuộc sống sẽ lại về với quỹ tích vốn có. Nhưng, có những cơn đau cứ chậm rãi chậm rãi từng bước xâm phạm, ăn mòn dần những hy vọng le lói. Để rồi, dù có vượt qua cái đau đớn ấy thì người ta vẫn không thể có một cuộc sống mới…

Hy vọng, tương lai, sự sống… cũng dần lụi tàn theo nỗi đớn đau.

Công việc của Từ Dân Thành là chăm sóc cho những bệnh nhân trong trạm phòng dịch. Anh đã làm công việc này từ rất nhiều năm trước, ngót nghét cũng đã mười năm. Thế nên, anh chẳng thiếu những lần phải chứng kiến sự ra đi của họ.

Có người vì đau đớn quá độ mà không thể tiếp tục kiên trì; có người chọn chấm dứt cuộc đời cứ đau mãi chẳng dứt; có người ra đi trong sự yên bình khó tin được, khi mà mọi cơ quan trong cơ thể đã suy kiệt vì căn bệnh ấy…

Chẳng thể đếm xuể bao nhiêu lần, chỉ là những người từng ở trạm phòng dịch huyện S vào ngày sau cùng của cuộc đời, họ đều có một điểm chung: tất cả đều là nạn nhân của căn bệnh thế kỷ – H IV/ A IDS.

Mỗi lần chứng kiến cảnh hoả táng trần trụi mà nghiệt ngã ấy, Từ Dân Thành luôn cảm thấy mình sẽ là người tiếp theo nằm trên ngọn lửa chói rực sáng kia. Đúng vậy, anh cũng là một người nhiễm căn bệnh quái ác ấy. Hôm nay, mọi người có thể thấy anh đi lại cười nói mạnh khoẻ, chẳng ai biết được ngày mai anh có còn trên đời này hay không, chẳng ai biết anh sẽ ra đi vì chính nó hay lại ra đi vì một căn bệnh “thông thường” nào khác.

Người khác không biết, anh lại càng không biết.

Từ Dân Thành vẫn thấy cuộc sống có ý nghĩa, nhưng anh đã sức cùng lực kiệt chẳng thể tìm thấy ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Tương lai… nghe xa xôi không tưởng nổi…

Không phải anh không có khát vọng sống, cũng không phải anh không có niềm tin, chỉ là, anh biết mình không thể ảo tưởng vào hai chữ “tương lai” nữa. Nói đúng hơn, là kể từ giây phút anh biết mình mắc phải căn bệnh này, tương lai đã trở thành hai chữ xa xỉ với anh.

Anh không có tương lai.

Nhưng rồi, có một ngày, có người đến và nói với anh, rằng, anh có tương lai, cho dù không có cũng chẳng sao, vì cô ấy sẽ lấy tương lai của mình trao cho anh.

Cô ấy như người nước trời, đến từ nơi khởi nguồn ánh sáng, cô ấy duỗi tay vào chốn bùn nhơ nước đọng, nắm lấy tay anh, kéo anh ra khỏi nơi tăm tối mịt mù. Chính cô ấy đã thắp sáng lên ngọn lửa rừng rực cháy trong anh, để anh có khát vọng sống một lần nữa.

Từ Dân Thành không có tín ngưỡng, cũng không đặt niềm tin vào bất kỳ một tôn giáo nào. Nhưng từ ngày được gặp gỡ Thẩm Oánh, anh chưa từng ngừng cảm tạ Chúa. Tạ ơn Người đã mang cô đến bên anh.

Thế giới của Thẩm Oánh vừa trượng nghĩa lại đấy ắp những hoài bão. Ở cái tuổi hai mươi mấy, người ta khao khát được trở thành một ai đó thật to lớn và vĩ đại, ước đặt chân đến nhiều nơi, ngắm nhìn càng nhiều vùng đất, và được mọi người trên khắp thế gian thừa nhận nghề nghiệp mà mình đang theo đuổi bao đêm ngày.

Chẳng thể phủ nhận được ngọn lửa nhiệt huyết bừng bừng đang cháy bỏng trong đôi mắt cô. Cô đã từng định nghĩa, thế giới ngoài kia là nhóm người nằm tít tận nơi dưới đáy xã hội, là những kẻ bị gạt ra ngoài lề của cộng đồng. Cô sẽ dùng ngòi bút mạnh mẽ, mang sứ mệnh của một phóng viên khiến những người khác chú ý đến họ, để họ có thể được “sống” một cách công bằng hơn. Cô muốn một sự khẳng định chân chính, cũng muốn bản thân mình hoàn thành thật tốt sứ mệnh của một phóng viên.

Chiếc bút ghi âm theo chân cô trên từng hành trình. Mỗi bước đi, mỗi nẻo đường, cô càng thêm tin yêu vào con đường mình đã chọn.

Thẩm Oánh cho rằng mình đã đủ hiểu người, hiểu đời. Mà kỳ thật, những gì cô đang hiểu chỉ như một lớp vỏ rỗng tuếch, không hơn không kém. Cô nghĩ mỗi lần ra đi phỏng vấn là mỗi lần cô đứng trên lập trường của quần chúng, nhưng có người lại cho cô hay, thật ra cô chẳng hiểu chút gì về họ cả. Nói rằng, cô chỉ đang vịn vào thứ gọi là “lòng nhân ái”, cho phép bản thân phá vỡ cuộc sống và vạch trần vết thương đã sớm ung nhọt của kẻ khác.

Lòng nhân ái thương người không sai, hoài bão khát vọng không sai, cái sai duy nhất của cô cũng chỉ là cô đã quá ngạo mạn và quá tin tưởng vào bản thân mình, tin rằng mình cũng có đôi tay như Chúa cứu thế, cứu vớt sinh mạng kẻ khác khỏi hết thảy khổ đau.

Từ Dân Thành ghét làm kẻ yếu, ghét được đồng cảm. Anh rất ghét mỗi lúc cô nhìn anh bằng đôi mắt đầy thương cảm, nó khiến anh đọc vị được tất cả sự bất lực tận sâu trong lòng mình, cũng là thứ mà anh không muốn đối diện nhất. Chỉ tiếc rằng, cô vẫn luôn dùng ánh mắt đó để nhìn anh.

Anh giấu những mặc cảm bệnh tật mà ngẩng cao đầu trong bóng tối, không cúi đầu khuất phục thói đời bạc bẽo, như con sói cô đơn đứng ở nơi vách núi cheo leo tự gặm nhấm vết thương của mình.

Cô đến từ nơi có đèn pha phố thị, có ánh nắng rực rỡ, giữ trong mình một tín ngưỡng cao sang mà hướng về phía trước, tựa một tinh linh vừa ngây thơ lại cố chấp, một mực tin rằng, thế giới này tốt đẹp biết bao.

Tưởng rằng họ chỉ là hai số phận mỏng manh mà xa xôi, là hai hình bóng chẳng cách nào chung lối. Nhưng rồi, một thứ tình cảm trớ trêu đầy nghiệt ngã lại bủa vây giăng lối, dẫn lối họ đến bên đối phương.

“Thật ra, không ai sai.

Thật sự, không ai sai cả.

Chỉ là do tạo hoá trêu ngươi mà thôi.”

Nếu có thể, ai mà chẳng muốn được tắm mình trong ánh nắng sớm mai, được ở bên người mà mình thương đến rất lâu sau cũng không chia lìa? Họ không nói ra, nhưng là người, nào có ai muốn ở một nơi không có ánh đèn cả đời đâu?

Có những thứ còn chưa bắt đầu đã vội vã vụt tắt. Có những tình cảm ngỡ như chia lìa vĩnh viễn, nào ngờ sóng vai đến cùng. Có những sinh mệnh đang dần héo úa phai tàn, chợt hồi sinh, rồi lại trở về với nơi trời cao đất dày…

“Được biết em là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.”

“Còn gì nữa không? Ngoại trừ những thứ này ra, anh không có lời gì khác muốn nói với em sao?”

“Ngoài em ra, trên thế giới này anh chẳng yêu được ai khác…”

Có nhớ chăng, một ngày kia trong quá khứ, Từ Dân Thành mượn trái tim Thẩm Oánh mười chín ngày, hẹn rằng sẽ trả lại vẹn nguyên vào ngày cô rời đi.

Rồi anh rời đi, làm lỡ làng hẹn ước, trả cô một trái tim chằng chịt thương tổn.

Cô lấy lại trái tim mình, phong kín mọi cánh cửa, giấu trái tim ấy thật sâu, cũng đánh mất đi toàn bộ cuộc sống an vui không lo nghĩ.

“Anh nói: Anh không sai, mà là thế giới này sai.

Anh còn nói: Anh muốn dùng máu của chính mình để chứng minh với thế giới này rằng nó có lỗi.

Thật không may, anh không có cách nào để chứng minh. Bởi vì, thế giới này mãi luôn cho rằng là mình đúng, không ai có thể tranh cãi được…”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Shi (Mùa hạ chín mọng)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN