logo
REVIEW>> CẬY QUÂN SỦNG
cay-quan-sung
Tìm truyện
Donate

CẬY QUÂN SỦNG

Reviewer:

AI_Lâm

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 136

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1887

Trên đời sẽ luôn tồn tại ngoại lệ. Đối với Tần vương Kỳ Sùng lạnh lùng thâm trầm mà nói, hắn vẫn luôn không thừa nhận điều này, cho đến khi gặp được Minh Trăn.

Lúc ấy, nàng chỉ mới là tiểu cô nương năm tuổi mũm mĩm, không sợ trời không sợ đất mà ngồi bên cạnh hắn ăn bánh hoa hồng, trúc trắc mà khen tặng hắn một câu “Ca ca thật tốt!”

Không trách được, khi ấy nàng còn quá nhỏ, lại bị Minh gia đối xử tệ bạc, gặp được Kỳ Sùng giống như một chiếc chăn ấm vào ngày tuyết rơi, ấn tượng của nàng đối với hắn thật sự là quá tốt đẹp.

Còn bản thân Kỳ Sùng, từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn tình cảnh đẫm máu, bị người đời xem như diêm vương đến từ địa ngục, đã bao giờ gặp được tiểu cô nương trong sáng thanh thuần nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh như vậy đâu. Trong lòng đột nhiên mềm đi một mảnh.

Kỳ thật, chuyện gặp gỡ bất ngờ như vậy cũng không tính là gì, chẳng qua là những con người có cảnh ngộ tương đồng, rất dễ nảy sinh sự đồng cảm. Mà người nhìn thấu hết thảy những chuyện này, lại chính là nhân vật đắc lực nhất bên cạnh hắn, Lý Phúc công công.

Bằng ánh mắt trải qua tu luyện nhiều năm, Lý Phúc nhìn ra được chủ tử của mình có chút dung túng tiểu cô nương này. Không nói nàng còn quá nhỏ, lại có chút ngốc nghếch, mà thật sự là dung mạo quá đặc biệt, chỉ còn nhỏ như vậy đã có thể nhìn ra nếu như lớn lên thuận lợi, nhất định là một nữ nhân khuynh thành.

Cũng chính vì vẻ đẹp này, ở Minh gia Minh Trăn mới bị bạc đãi như vậy. Nàng vốn do một cơ thiếp Minh lão gia vô tình gặp trên đường đi xử lý công vụ sinh ra, mẫu thân nàng vì khó sinh mà c hết, bản thân nàng lại chậm chạp ngây ngốc, cho nên nàng bị đẩy đến cho di nương nuôi dưỡng, không cần nói cũng biết nàng đã phải chịu đựng những gì.

Nhưng rất may là Minh lão gia phát hiện kịp thời, ông liền quyết định đưa Minh Trăn về thôn trang nuôi dưỡng. Cũng vì quyết định này, cuộc đời nàng mới chính thức rẽ lối, mà rẽ đi nơi nào? Chính là rẽ thẳng vào phủ Tần vương Kỳ Sùng.

Vốn dĩ những chuyện như thế này Kỳ Sùng không hề muốn can dự vào, đừng nói chỉ là duyên bèo nước, thậm chí cho dù là thân thích hắn cũng chưa chắc đã chịu liếc mắt nhìn, cuộc đời hắn ấm lạnh tự lo đã quen, không muốn bị ai vướng bận.

Nhưng Lý Phúc công công lại đâu có nghĩ như thế, ông cảm thấy chủ tử nhà mình lạnh lẽo quá, nếu trong phủ có một tiểu cô nương ngây thơ ngoan hiền đi đi lại lại, chắc nơi này sẽ có chút linh khí. Đề cập qua với hắn, không thấy hắn phản đối gì liền tự chủ trương mang cô nương về phủ nuôi dưỡng. Kỳ Sùng không quá để ý, hắn là Tần vương một tay che trời, nuôi thêm một tiểu cô nương, cũng giống như nuôi sủng vật thôi, cũng không phải là không nuôi nổi.

Nào ngờ đâu, sủng vật này của hắn nuôi quả thật là hơi tốn công, thân thể nàng quá kém, năm nào cũng bệnh vài trận, tiền thuốc không nói, bao nhiêu cống vật quý giá nhất trên đời cũng đều tiêu hết ở chỗ của nàng. Cũng may nàng ở chỗ hắn, nếu ở Minh gia chắc cũng chẳng giữ được cái mạng nhỏ này bao lâu.

Cứ như vậy, Minh gia để nàng ở thôn trang mười năm không ngó ngàng, thì nàng cũng ở phủ Tần vương mười năm trong nhung lụa. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tiểu cô nương mũm mĩm đáng yêu ngày nào, lắc mình một cái đã trở thành một quốc sắc. Tuổi cập kê cũng theo đó mà đến.

Lúc này Minh gia mới nhớ đến mình còn có một thứ nữ như vậy, muốn đến thôn trang đón nàng về. Nếu như không có sự kiện này, Kỳ Sùng cũng không giật mình nhận ra mình đã nuôi dưỡng nàng đến tận bây giờ. Cho dù thời điểm bắt đầu hắn luôn coi nàng như sủng vật, thì cũng là sủng vật của riêng hắn. Hắn đã quên mất nàng còn có gia đình, còn có một tương lai dài rộng phía trước.

Không còn cách nào khác, ở thời điểm nhạy cảm về con đường chính trị này, hắn không thể trở mặt với cha nàng được, đành phải để nàng trở về. Lúc đó, hắn cũng chưa nhận ra nàng ở trong lòng hắn đã có bao nhiêu phân lượng. Hắn luôn là người lạnh lùng lý trí, không một ai có thể khiến hắn phải hối tiếc hay để tâm.

Nhưng hắn sai rồi. Mười năm không phải là thời gian ngắn, nàng ở bên hắn từ một tiểu cô nương trúc trắc nói chuyện, ngủ trong lòng hắn, ở bên cạnh khi hắn làm công sự, chờ đón hắn trở về mỗi khi hắn phải ra ngoài làm việc, từ lúc chỉ có thể ôm đùi hắn cho đến khi có thể ôm eo hắn, bất giác đã trở thành một mảnh mềm mại trong trái tim đầy máu tanh của hắn…

Minh Trăn tuy có hơi chậm, nhưng nàng không ngốc. Nàng biết ai là người tốt với mình, cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên. Hắn muốn nàng về Minh gia, nàng sẽ đi. Nàng sẽ giấu thật kỹ những luyến tiếc, những vụng trộm nhớ thương đối với hắn. Hắn muốn nàng làm gì, nàng sẽ không cãi nửa lời.

Trên dưới toàn bộ Minh gia lần nữa nhìn thấy Minh Trăn đều không thể ngậm được miệng. Những tưởng ở thôn trang quê mùa sẽ chẳng dưỡng ra được một cô nương đàng hoàng, thế nhưng Minh Trăn lúc này lại rực rỡ chói mắt như vậy, khiến ai nấy đều sửng sốt. Minh lão gia thầm than trong lòng, quả nhiên là cốt nhục của cố nhân, hào quang của nàng muốn che giấu cũng không được.

Nhưng dù sao ông cũng đã hứa với nàng ấy, chỉ cần giúp Minh Trăn có một cuộc sống bình bình an an cho đến lúc c hết là được, cho nên lần này đón nàng trở về, ông định sẵn vài mối hôn sự ổn thoả cho nàng. Không gả nhà cao, không cần chức trọng, trong sạch là được.

Chuyện Minh gia âm thầm kén rể lại nhanh chóng tới tai Kỳ Sùng, cho đến tận lúc này hắn mới biết Minh Trăn có bao nhiêu quan trọng đối với hắn. Bản tính của một Đế vương tàn bạo không cho phép người khác đoạt đồ của mình, càng đừng nói đó là cô nương mà một tay hắn dưỡng thành. Có lẽ trước kia hắn vốn không có phần tâm tư này, bởi vì tuổi tác hai người cách nhau khá xa, nhưng bây giờ không giống như vậy. Nàng đã trưởng thành, hắn còn chưa lấy vợ, cớ gì lại không phải là nàng?

Đương nhiên sự suy tính này chỉ tồn tại trong lòng hắn, Minh Trăn mà hắn yêu thương không cần thiết phải thấy được một mặt đen tối như vậy, nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ hắn tính toán hết thảy, đường đường chính chính đi theo hắn là được.

Thế nên những bước đi về sau của hắn, những nung nấu trước kia dần được đẩy nhanh tốc độ. Hắn cần phải nhanh chóng quyết định chuyện đại sự, kết thúc những mưu đồ trong bóng tối, một bước lên mây, mới có thể mang nàng đến bên cạnh hắn. Cũng chính trong lúc này, cùng với sự trưởng thành của nàng, thân thế Minh Trăn mới được lộ ra ánh sáng. Căn bệnh khó hiểu của nàng, vẻ ngoài đẹp đến không chân thực của nàng, tất cả đều đã có lời giải đáp.

Điều này đối với Kỳ Sùng vốn không quan trọng, cho dù nàng là ai đi chăng nữa, người hắn đã nhận định thì nhất định phải ở bên cạnh hắn, một bước cũng không được rời xa. Vừa hay, Minh Trăn vốn cũng nghĩ như vậy. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ có mình hắn, thì sau này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là hắn mà thôi.

***

Giống như tên gọi, đây là câu chuyện sủng ngọt từ đầu đến cuối. Nội dung có hơi hướng điền văn, là chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày của Kỳ Sùng và Minh Trăn, cũng có đấu tranh nhà Đế vương, âm mưu trong tối ngoài sáng, có những toan tính nhỏ nhặt giữa các nữ nhân hậu trạch, nhưng hết thảy đều được giải quyết nhanh chóng.

Kỳ Sùng sủng Minh Trăn tận trời, làm sao để nàng chống chọi tam cung lục viện? Mà Minh Trăn đáng yêu hiểu chuyện, chắc chắn sẽ làm vừa lòng quân vương, cũng chỉ có nàng mới có thể làm vừa lòng hắn. Không cầu quyền quý, chỉ cầu cùng chàng bình an đến trọn đời.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN