logo
REVIEW>> CÂY KHÔ GẶP XUÂN VỀ
cay-kho-gap-xuan-ve
Tìm truyện
Donate

CÂY KHÔ GẶP XUÂN VỀ

Độ dài: 74

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 832

Giới thiệu:

1. Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngỗ nghịch nhất mà Tô Ý Tiện từng làm là đi vào phòng Thẩm Tri Hành vào đêm trước khi ra nước ngoài.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng cô đã lấy vali chuẩn bị đi nhưng bị Thẩm Tri Hành chặn ở sân bay, được anh ôm vào lòng.

“Làm gì cũng phải chịu trách nhiệm, anh đã dạy em từ lâu rồi cơ mà.”

2. Thẩm Tri Hành là người nắm quyền tương lai của nhà họ Thẩm, trên thương trường thủ đoạn như sấm rền, lúc riêng tư cấm dục tự kiềm chế, từ chối vô số cuộc liên hôn.

Một ngày nọ, đột nhiên người trong giới phát hiện có thêm một cô gái nhỏ bên cạnh anh.

Đầu tháng Chín, anh từ chối lời mời tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành, muốn đưa cô gái nhỏ kia tới trường.

Cuối tháng Mười Hai, anh từ chối khéo tiệc cưới của một sếp lớn trong giới kinh doanh, phải dạy bù Toán cao cấp cho cô gái nhỏ.

Ngày thường hẹn anh ra ngoài, anh hay từ chối bằng combo “không đi, không rảnh, không có hứng thú”, lý do rất kỳ lạ: Em ấy sợ tối, em ấy sợ sấm sét, em ấy không biết tưới nước cho hoa, tôi nhất định phải về tưới...

Sau đó không biết bắt đầu từ ngày nào, Thẩm Tri Hành đột nhiên tham gia các hoạt động xã giao tới tấp, còn hay chui trong góc uống rượu giải sầu.

Bạn bè không nhịn được hỏi anh: “Cô bé nhà cậu đâu rồi?”

“Ra nước ngoài du học.”

Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn giờ UTC−5 trên điện thoại, bỏ ly rượu trong tay xuống ngay tức khắc: “Chắc em ấy dậy rồi, tôi đi gọi điện thoại cho em ấy trước đã.”

3. Ông cụ Thẩm qua đời, nhà họ Thẩm rối tung hết cả lên, ầm ĩ chia nhà.

Anh cả nhà họ Thẩm quát mắng Thẩm Tri Hành tác phong không đứng đắn, dây dưa mập mờ với người thuộc bậc con cháu vốn được ông cụ Thẩm gán ghép cho cháu trai trưởng.

Thẩm Tri Hành đập giấy đăng ký kết hôn đỏ rực lên bàn: “Bậc con cháu gì chứ? Đó là em dâu của anh.”

***

“Anh như một tia sáng, sưởi ấm trái tim em

Mặt trời lặn, hai ta cùng ngắm ánh chiều tà

Em giấu anh làm của riêng, không chia sẻ cùng ai khác

Cùng nhau nghĩ đến tương lai mai sau.

Ánh trăng soi sáng phía trước chính là hy vọng

Em ước nguyện dưới ánh sao băng

Chắp tay lại, với dáng vẻ chân thành

Chúng ta nhìn nhau một cách thâm tình.” *

Giang Thành, tháng Sáu.

Những cơn gió mùa hè nhẹ nhàng vương lên gò má, vuốt lên mái tóc mềm, xoa dịu chút oi bức của những ngày khô nóng. Thế nhưng, dường như mùa hè năm nay lại là mùa hè mà Tô Ý Tiện cảm thấy ngột ngạt khó chịu nhất. Bởi vì, ông nội của cô vừa mới mất, người thân duy nhất luôn yêu thương sủng ái cô trên đời này đã không còn nữa rồi.

Tô Ý Tiện là công chúa nhỏ của Tô gia, sống trong tháp ngà nguy nga rực rỡ. Cô xinh đẹp tựa như nhành lưu tô trắng muốt nở rộ bên mặt hồ, vừa kiêu sa vừa dịu dàng, vừa đằm thắm vừa mềm mại. Mỗi cánh hoa đều mang theo dáng vẻ dung hòa của thiên nhiên, khiến người khác quyến luyến khắc sâu.

Nhìn bên ngoài, Tô Ý Tiện cho cảm giác rằng cô chỉ là cô bé được bao bọc kỹ nơi cung điện xa hoa, không biết gì về thế giới đầy rẫy những xấu xa dơ bẩn bên ngoài. Thế nhưng, kỳ thật Tô Ý Tiện rất thông minh hiểu chuyện và nhạy cảm.

Mặc dù vừa mất đi ông nội, trái tim Tô Ý Tiện trống rỗng nhuộm đầy bi thương, nhưng đứng trước những kẻ xấu tự xưng là họ hàng muốn chiếm lấy di sản thừa kế bạc tỷ của mình, cô chưa từng sợ hãi hay nao núng. Bọn họ không có tư cách gì để có thể bước vào Tô gia, chứ đừng nói gì đến việc đòi phân chia chút quyền lợi tiền bạc nào từ cô, người thừa kế hợp pháp và duy nhất.

Khi còn sống, ông nội Tô đã sắp xếp hết thảy mọi thứ tốt nhất cho cháu gái nhỏ của mình. Bởi vì ông biết, ông là toàn bộ những ấm áp yêu thương mà cô có, là nhà, là chỗ dựa an toàn và bình yên của Tô Ý Tiện. Tô gia cùng Thẩm gia là thế gia, có mối quan hệ thân tình sâu sắc. Trước khi mất, ông nội Tô đã nhờ ông nội Thẩm chăm sóc cho Tô Ý Tiện đến khi cô tốt nghiệp Đại học. Cô bé vừa chỉ tròn 18 tuổi mà thôi, ông không muốn quãng thời gian đẹp nhất của cháu gái lại là quãng thời gian chứa đầy hồi ức đau buồn cô độc.

Lần đầu tiên Tô Ý Tiện nhìn thấy Thẩm Tri Hành là vào đêm gác linh cữu ông trong nhà tang lễ. Chẳng qua, đêm đó tâm trạng cô ướt đẫm nước mắt nên chẳng để tâm được gì nhiều. Đến hôm nay khi nhìn thấy anh bước đến đón cô sang Thẩm gia, cô mới có thể chào hỏi đàng hoàng và nhìn anh kỹ hơn.

Thẩm Tri Hành tặng cho cô một bó hoa cẩm tú cầu màu xanh điểm xuyết những bông tuyết mai trắng lấm tấm, ngụ ý là lời chúc may mắn. Anh là con trai út của ông nội Thẩm, tính theo vai vế thì Tô Ý Tiện phải gọi anh bằng chú. Từ nay, anh sẽ chăm sóc cho cô như cháu gái của mình.

***

Ở Giang Thành, Tô gia và Thẩm gia đều là những gia tộc có danh tiếng lớn trong giới hào môn và thương trường. Tô Ý Tiện lại là người thừa kế duy nhất của Tô gia, giờ đây cô chính là viên ngọc tử la lan có giá trị liên thành, ai chạm vào cũng bỏng tay.

Chính vì lẽ đó, những kẻ xấu luôn muốn quấy rối và tạo thành phiền phức cho cô hòng chiếm đoạt chút lợi ích gì đó. Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, cho dù Tô Ý Tiện chỉ là một cô bé vừa thành niên thì cũng không phải là một kẻ ngu ngốc dễ lừa gạt. Hơn nữa, Tô Ý Tiện vô cùng thông minh và quyết đoán mạnh mẽ, bất cứ kẻ nào có ý đồ không tốt, đều bị cô giao cho cảnh sát và luật sư xử lý.

Thế nhưng, cho dù Tô Ý Tiện kiên cường đến đâu, trong những giây phút này, trái tim đều thật mong manh yếu ớt. Từ đây, cô phải tự mình chống chọi với mọi thứ mà không có ai bên cạnh. Thế giới này, không còn ai tự nguyện vì cô mà dang tay ra chở che bảo vệ nữa rồi.

Khi Thẩm Tri Hành tìm thấy Tô Ý Tiện, cô dường như vỡ òa cảm xúc, nước mắt như dung nham nóng chảy không ngừng rơi xuống. Thẩm Tri Hành luống cuống và đau lòng vô cùng, cô gái nhỏ, bơ vơ và tổn thương, thật khiến người đau xót.

Cảm nhận được những thay đổi của Tô Ý Tiện, biết được sự nhạy cảm và những bất an của cô, Thẩm Tri Hành càng ra sức muốn dùng tất cả mọi thứ mình có bù đắp hết thảy cho cô. Anh đối xử với Tô Ý Tiện, không chỉ bằng sự chân thành cùng lời hứa với ba Thẩm, mà còn bằng lòng trắc ẩn đồng cảm với những gì cô chịu đựng, bằng sự tinh tế tỉ mỉ của một người từng trải với cô gái nhỏ trong những tháng ngày bấp bênh này.

Để cho Tô Ý Tiện có thể biết rằng, dù thế giới này có chứa đầy những đau thương tuyệt vọng thì vẫn luôn có anh ở đó, yêu thương bảo vệ cho cô. Đừng khóc, đừng để nước mắt lăn dài trên hàng mi xinh đẹp của mình.

***

Đứng trước một Thẩm Tri Hành cao lớn chững chạc, thông minh tài giỏi xuất chúng, bên ngoài có đôi chút lạnh lùng nghiêm khắc nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp dịu dàng như thế chẳng biết từ lúc nào trái tim của Tô Ý Tiện dần rung động.

Phải chăng là khi cô cảm thấy chênh vênh cô độc nhất, có anh ở bên cạnh an ủi vỗ về. Phải chăng là khi cô chỉ thuận miệng nhắc về những hồi ức xưa cũ và sở thích sưu tầm bút của mình, anh vẫn luôn nhớ kỹ, khắp nơi đem về tặng riêng cho cô. Phải chăng là khi cô khóc nức nở chua xót bảo rằng cô không có nhà để về, anh đã nói rằng, nhà anh là nhà cô, anh sẽ là người thân của cô. Hay phải chăng, là chiếc vòng cầu được ước thấy anh thành tâm xin được, mong mọi nguyện vọng của cô đều trở thành sự thật.

Từng chút dịu dàng ấm áp đó như cơn mưa xuân nhè nhẹ rơi vào những ngày hè nóng bức khô cằn trong lòng Tô Ý Tiện, thấm đẫm thành hai chữ “động lòng”.

Thế nhưng, dường như Thẩm Tri Hành cho dù đối xử với Tô Ý Tiện rất tốt và vô cùng đặc biệt thì nó cũng không mang những cảm xúc của tình yêu nam nữ. Anh vẫn luôn xem cô chỉ như cháu gái Nhan Nghiên của mình, hoặc có chăng là vì đồng cảm và thương xót về cô như với chính bản thân mình trong quá khứ mà thôi.

Tô Ý Tiện thì hiểu rõ những cảm xúc của bản thân, cô không muốn chưa bắt đầu đã vội vàng bỏ cuộc. Vì thế, cô thuận theo lời mách bảo của trái tim, dũng cảm theo đuổi Thẩm Tri Hành. Chỉ là, có lẽ sự thẳng thắn và chân thành của cô, đã khiến anh bối rối và cảm thấy đang trái với “đạo đức”, khi mà với anh giữa hai người bọn họ là thân phận “chú - cháu”.

Vậy nên, Thẩm Tri Hành tìm cách trốn tránh Tô Ý Tiện, cũng trốn tránh tình cảm của mình, không dám nhìn vào sự thật rằng bản thân anh cũng đã rung động từ lâu với cô.

Chỉ đến khi, nhìn thấy những chàng trai tài giỏi xuất sắc khác bên cạnh Tô Ý Tiện, sự uất ức và những giọt nước mắt đang chực rơi trên đôi mắt xinh đẹp của cô, anh mới chợt nhận ra rằng, mình không thể để vuột mất cô được.

Có thể, ban đầu, Thẩm Tri Hành luôn chậm chạp trong mối quan hệ này. Bởi vì, anh là người tâm tính nghiêm khắc lạnh nhạt, chưa từng vì bất cứ ai mà dao động. Thế nhưng, với Tô Ý Tiện, anh lại không phát hiện ra, hết lần này đến lần khác anh luôn nhún nhường, bao dung và mềm lòng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong veo thuần khiết của cô, anh đều thỏa hiệp tất cả mọi thứ.

Trái tim anh là một nhánh cây khô tàn úa, vì có em, mùa  xuân về, liền đâm chồi nảy lộc.

Tô Ý Tiện, cảm ơn em, đã mang mùa xuân đến bên anh, biến thế giới khô cằn trong anh, thành một mảnh tươi xanh tràn đầy sức sống.

“Câu chuyện hai ta vẫn còn dài, có anh chính là phương xa

Khắc anh lên trái tim này, để em mỗi ngày đều nhớ đến

Chẳng sợ màn đêm dài đằng đẵng, em biết có anh ở cạnh bên em

Khiến thế giới của em bừng sáng.

Câu chuyện hai ta vẫn còn dài, tình yêu là niềm tin duy nhất

Tình yêu của em có anh tán thưởng

Tình yêu của anh giao cho em cất giữ

Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác

Chúng ta bên nhau, theo thời gian dần trưởng thành.” *

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lê - Team Allin

*: Trích bản dịch lời bài hát Câu chuyện còn dài do Vân Tịch thể hiện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN