logo
REVIEW>> CAO SƠN NGƯỠNG CHỈ
cao-son-nguong-chi
Tìm truyện
Donate

CAO SƠN NGƯỠNG CHỈ

Độ dài: 77

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 327

Giới thiệu:

Lý Tư Diễm là một tên cẩu Hoàng đế.

Hắn mưu quyền soán vị, hoành hành bá đạo, g iết Sử quan, t rảm cựu thần, việc á c vô tận.

Hắn g iết cha huynh ta, còn lấy một đôi cô nhi quả mẫu cuối cùng của nhà ta để uy hiếp, ép ta làm Khởi cư lang mười lăm năm cho hắn.

Không còn đường lui, ta chỉ có thể ôm hận vào cương vị.

Hai năm đầu vào cung, hắn coi ta là thú cưng để nuôi dưỡng, ta phản kháng nhiều lần không có kết quả, căm phẫn cuốn gói chạy. Ta trốn hắn đuổi, chúng ta có chạy đằng trời.

Năm thứ tư, hắn tóm ta từ nơi biên thùy về cung, thả về sào huyệt xa hoa lại cô độc của hắn.

Năm thứ sáu, hắn vuốt ve bụng ta, nói Anh Anh nàng đừng đi, nàng an tâm sinh đứa bé ra, nếu là con gái, ta mang hết bảo vật thế gian nâng đến trước mặt nó, nếu là con trai, ta để nó làm Thái tử.

Năm thứ tám, hắn như một con chó quỳ gối trong mưa to ngập trời Trường An, ôm cơ thể ta dần dần mất đi độ ấm, khóc xin ta đừng c hết.

***

Lý Tư Diễm ôm chặt Thẩm Anh đã an giấc vào trong lòng.

Tuy giờ đây nàng nằm trong lòng hắn, ở gần hắn đến nhường này, nhưng hắn vẫn luôn tự biết rằng, chưa một lần nào Thẩm Anh thật sự thuộc về Lý Tư Diễm hắn cả.

Cũng vì hiểu rõ điều ấy nên hắn chưa từng hỏi nàng những câu hỏi ngốc nghếch như là “Nàng có yêu ta không?”, “Tại sao nàng lại không yêu ta?”, và cả câu hỏi “Nàng có bằng lòng ở lại bên cạnh ta không?” nữa. Hắn không hiểu “yêu” là cái gì, vì không hiểu nên chẳng dám mưu cầu xa vời, mà chỉ có thể hèn mọn níu lấy nàng bằng những thủ đoạn hết sức ti tiện.

Thâm Anh có yêu hắn không? – Không, chắc chắn là nàng không yêu hắn và sẽ không bao giờ yêu hắn rồi. Quá khứ không, hiện tại không, và tương lai càng sẽ là không. Không chỉ không yêu, mà nàng còn h ận hắn, h ận hắn đến thấu tận xương tủy nữa.

Chính tay Lý Tư Diễm hắn đã ra tay “đ ồ s át” những người thân yêu của nàng. Từ cha huynh cho đến thúc bá… tất cả bọn họ đều ra đi tức tưởi dưới cái thứ gọi là “uy quyền đế vương” đầy nực cười của hắn. Mà đây cũng chính là lý do khiến nàng không bao giờ có thể yêu hắn được.

Đi đến bước đường này, đã sai chỉ càng thêm sai. Dù Lý Tư Diễm hắn có nỗ lực cứu vãn tới đâu thì cũng chẳng có ích lợi gì, vì không chỉ có quá trình sai, mà ngay cả khởi đầu cũng đã là sai trái rồi.

Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Có lẽ cứ bắt đầu từ khởi nguồn của mọi bi kịch đi thôi.

Thẩm Anh sinh ra trong gia tộc có truyền thống làm Sử quan. Tổ phụ của nàng là Sử quan, cha nàng là Sử quan, huynh trưởng của nàng là Sử quan, giờ đây, nàng cũng là một Sử quan. Thẩm gia mười ba đời làm Sử quan, Thẩm Anh xuất thân thanh lưu thế gia, từ thuở bé là nàng đã có nhiều cơ hội được tiếp xúc với tri thức, tiếp nhận đủ loại lễ nghi giáo dưỡng, sớm tạo nên một thân văn nhân ngạo cốt, khiến người người yêu quý.

Tuy là một nữ Sử quan, nhưng sau khi tháo bỏ tầng tầng lớp lớp quan phục rườm rà, Thẩm Anh cũng vẫn chỉ là một cô nương mười lăm tuổi bình thường, có những sở thích và thói quen của một “tiểu cô nương” nhà quan được lớn lên trong tình yêu thương.

Có nói Thẩm Anh là “viên minh châu” trong lòng bàn tay của cả Thẩm gia cũng chẳng sai. Mỗi người trong Thẩm gia đều dùng cách thức của riêng mình mà yêu thương nàng.

Thẩm phụ không thể hiện bằng lời nói, tình yêu của cha âm thầm lặng lẽ, vừa nghiêm khắc mà cũng vừa dịu dàng. Nhị thúc không nuông chiều nàng theo lẽ thường, tình yêu thương của Nhị thúc thể hiện cách “mạnh mẽ” qua những lần ông ấy rủ nàng chui “lỗ chó” trốn đi chơi, những lần ông ấy rủ nàng ăn đá bào, những lần ông ấy len lén giấu thức quà vặt nào đó đi để mang về cho nàng. Còn tình yêu của huynh trưởng Thẩm gia là sự đồng hành, không để nàng phải cô đơn một khắc nào…

Thẩm Anh không dám nhận nàng là cô nương hạnh phúc nhất trên đời này, song, nàng chưa từng phủ nhận rằng nàng rất vừa lòng với cuộc sống bình yên mà đầm ấm như thế này. Nhưng rồi, năm ấy, một biến cố đã ập đến, phá tan sự bình yên vốn có của Thẩm gia và bao bách tính.

Lão Hoàng đế băng hà, các vị Hoàng tử tranh đoạt “ghế rồng” ngay trước linh cữu tiên đế. Họ tranh nhau đến mức “ngươi sống ta c hết”, ấy thế mà, phần thắng sau cùng lại chẳng thuộc về mấy vị Hoàng tử được đánh giá là “có triển vọng”, mà lại thuộc về Tứ Hoàng tử Lý Tư Diễm xuất thân tầm thường, không có thế lực hậu thuẫn nào đáng kể.

Lại nói về Tứ Hoàng tử Lý Tư Diễm, à phải rồi, hắn đã tạo phản thành công rồi mà, bây giờ phải gọi hắn là “Hoàng đế” mới đúng chứ… Hắn xuất thân thấp hèn, sinh ra trên đời mà chẳng có cha thương mẹ yêu, từng bị ruồng bỏ, bị tra tấn không biết bao nhiêu là lần. “Trường đời” m áu lạnh đã tôi luyện nên hắn, hắn đã phải đánh đổi cả mạng sống mình chỉ để “được sống”, mọi thứ bản lĩnh hắn có được đều chỉ là để “sinh tồn”.

Có ai ngờ là sẽ có ngày, “ghế rồng” sẽ thuộc về một kẻ “k hát m áu” như hắn đâu? Hắn dùng bạo lực để buộc bá quan phải quy hàng trước mình, thuận theo hắn thì tiếp tục đội nón quan, quan lộ vinh hiển, còn đối nghịch hắn thì “m áu chảy thành sông”, “có đi mà chẳng có ngày về”.

Không hổ danh gia tộc Sử quan “xương cứng”, cha huynh thúc bá của Thẩm Anh quyết trung liệt với nước, với dân, với sách sử cho đến tận thời khắc cuối cùng. Chỉ trong vòng một ngày, bọn họ đã ra đi trong điện Tuyên Chính, dưới “ghế rồng” uy nghi. Mà, hôm qua gia đình hãy còn đầm ấm đủ đầy, mà giờ đây chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Anh nàng…

“Không biết bao nhiêu lần ta nằm mơ rằng ta được lên làm Nữ sử quan chính thức, theo cha cùng ra vào triều. Thật không ngờ rằng, lần đầu tiên ta lên Tuyên Chính điện, lại là tình cảnh này.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy vũng m áu tươi nhức mắt trước điện, ta vẫn không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy.

Đây là cha, là nhị thúc, hay là ca ca ta?

Từ đây, màu đỏ trở thành màu ta h ận nhất, ta h ận Đại Minh cung màu son, h ận quan bào đỏ thẫm, cũng h ận tên cẩu Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên vị, tay hắn dính đầy m áu tươi.”

“Cao sơn ngưỡng chỉ” đâu chỉ là ngước nhìn núi cao, mà còn là cách để nói về kẻ vẫn hằng tỏ lòng ngưỡng vọng trước phẩm đức cao quý, thanh cao. Cũng giống như cái cách mà Lý Tư Diễm ngước nhìn Thẩm Anh vậy.

Có nực cười không khi lại nói rằng kẻ trên ngôi cao như hắn “ngước nhìn” nàng? Tuy nghe ngược đời biết bao, nhưng đấy lại chính là sự thật.

Vì bản thân Lý Tư Diễm tự biết bản thân mình có xuất thân như thế nào, tự biết mình là ai và mình là kẻ đáng khinh như thế nào, nên khi đối diện trước Thẩm Anh – trước một sự tồn tại cao quý thanh cao nhường ấy, hắn sẽ vô thức cảm thấy tự ti, tự ti quá đỗi thì sinh ra đ iên cuồng, điên cuồng muốn xé đi cái sự thanh khiết nơi nàng.

Hắn luôn tỏ vẻ xem thường phong thái cao quý của những người xuất thân thanh lưu thế gia như nàng, mà thực tế, đấy lại chính là thứ mà hắn hằng ngưỡng vọng, cầu mà chẳng thể có được.

Hắn biết, dù hắn có học đòi làm quân tử đến đâu, thì hắn cũng vẫn sẽ không bao giờ có thể trở thành một người quân tử chân chính được. Hắn ghen tỵ với những vị văn nhân ngạo cốt kia; nhưng đồng thời, hắn cũng khao khát biết bao rằng sẽ có ngày hắn tôi luyện ra được dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, hắn mong cầu biết bao rằng hắn sẽ được thế nhân kính ngưỡng.

Càng ngưỡng vọng sự cao quý sẵn có trong Thẩm Anh, hắn lại càng tự ti, càng muốn huỷ hoại nàng. Hắn chỉ muốn làm nhục nàng, chiếm giữ nàng, sử dụng đủ mọi loại thủ đoạn ti tiện và bỉ ổi để “giáo huấn” nàng, buộc nàng phải “ngoan ngoãn” khuất phục trước hắn.

Người như hắn nghĩ đơn giản lắm, nếu đã không bao giờ có thể có được tình yêu từ nàng, thì chẳng thà cứ lợi dụng uy nghi đế vương, quyền thế vô biên này mà nhổ đi từng chiếc gai một trên cơ thể nàng, nhổ sạch sẽ cho đến khi nàng chẳng thể phản kháng lại hắn nữa. Về phần nàng có đau đớn hay không, hắn chẳng cần suy xét đến và điều ấy cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả… vì hắn chính là “cầm thú” kia mà.

“Nếu trẫm làm thế nào cũng khiến nàng chán ghét, vậy thì để cho nàng xem xem cái gì gọi là không bằng cầm thú thật sự.”

Lý Tư Diễm từng chất vấn Thẩm Anh rằng, tại sao nàng cứ phải ép hắn. Thế mà hắn lại chẳng dám tự nhìn lại xem, rốt cuộc là ai đang ép ai? Thuở đầu, chính hắn đã ép buộc nàng, cố chấp giữ nàng lại bên cạnh. Sau đó, hắn lại ép nàng phải ngoan ngoãn, phải phục tùng hắn, ép nàng phải ở lại bên hắn mãi mãi. Sau cùng, cũng chính kẻ hèn mọn hắn đây ép nàng phải yêu hắn, trong mắt chỉ có thể chứa đựng bóng hình hắn.

“Cuối cùng thì ngươi cũng đã được như ý, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì thế hả Lý Tư Diễm? Ta đã thành ra như thế này rồi, ngươi còn sợ ta đi sao?”

“Sợ, sao trẫm có thể không sợ cho được? Trẫm muốn cùng nàng đầu bạc răng long, cho nên, mãi cho đến một khắc trước khi xuống mồ, trẫm đều không thể nào yên lòng.”

Con người ta càng túng thiếu thứ gì thì lại càng khát khao có được thứ đó. Lý Tư Diễm xuất thân nhơ nhớp nên khát khao sự cao quý, hắn đê hèn thấp kém nên khát khao cốt cách băng thanh ngọc khiết, hắn sinh ra chẳng được ai yêu nên khát khao tình yêu. Mà, mỗi cái khát khao của hắn lại mang đến từng lần khổ đau cho nàng.

“Anh Anh, trẫm muốn hỏi nàng, nếu như lúc trước trẫm không g iết cha huynh nàng, mà là nhìn trúng nàng ở một văn hội nào đó, chọn nàng vào cung… Hoặc là trẫm cầm trâm hoa nàng tặng đi lần lượt từng nhà tìm nàng báo ân, hai chúng ta sẽ có một bắt đầu tốt hơn chăng?”

Sau cùng thì lời xin lỗi đến muộn, lời tự trách muộn màng của hắn cũng chẳng thể khiến cho thời gian quay trở lại. Dẫu thời gian có quay về điểm xuất phát cả ngàn lần, thì hắn vẫn cứ là hắn, nàng cũng chỉ là nàng, chẳng ai dám khẳng định bất kỳ điều gì cả. Nếu như được làm lại, liệu họ có tốt hơn bây giờ chăng?

— Thẩm Anh không có đáp án, bởi vì vận mệnh không có nếu như.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Như Mộc Xuân Phong

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN