logo
REVIEW>> CẨM Y SÁT
cam-y-sat
Tìm truyện
Donate

CẨM Y SÁT

Độ dài: 140

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 2399

Giới thiệu:

Phụ thân của Vương Ngôn Khanh c hết trận sa trường, nàng thành trẻ mồ côi được phủ Trấn Viễn hầu nhận nuôi. Nàng thích Phó Đình Châu mười năm, vì hắn vào sinh ra tử, một cô nương nhưng cả người toàn là sẹo, cuối cùng Phó Đình Châu lại muốn cưới người khác.

Trả giá mười năm, thành một trò cười.

Phó Đình Châu cùng vị hôn thê ra ngoài thành dâng hương, hoàn toàn quên ngày đó là sinh nhật nàng. Kết quả trên đường gặp mai phục, Phó Đình Châu vội vàng bảo vệ vị hôn thê, Vương Ngôn Khanh vì bảo vệ Phó Đình Châu mà trượt chân rơi xuống vách núi.

Sau khi tỉnh lại, nàng mất sạch ký ức, chỉ nhớ rõ muốn trả ơn. Người đang ngồi trước giường nàng cười cười, đưa tay xoa đầu nàng: "Khanh Khanh, ngươi quên rồi sao, ngươi vô ý bị nhà họ Phó ám hại, đã mất ký ức. Hai ta quen biết từ khi tóc còn để chỏm, là thanh mai trúc mã."

Nàng cũng không biết, người trước mặt này chính là chỉ huy sứ Lục Hành tiếng tăm lừng lẫy của Cẩm Y Vệ, cũng là kẻ địch của nhà họ Phó, là thủ phạm lần này ám sát Phó Đình Châu, hại nàng rơi xuống sườn núi.

Sau khi Vương Ngôn Khanh bị bắt, Phó Đình Châu điên rồi. Phó Đình Châu liều mạng xông vào Cẩm Y Vệ, vừa định nói Vương Ngôn Khanh theo hắn đi, đã bị nàng đâm xuyên bằng một đao.

Phó Đình Châu ngẩng đầu không tin nổi, đã thấy nàng làm nũng với người khác: "Ca ca, ta bắt được Phó tặc."

Vương Ngôn Khanh cũng không biết, sau khi nàng rời đi, Lục Hành chậm rãi chọc đao sâu hơn nữa, mỉm cười nói với Phó Đình Châu: "Mấy năm qua cảm ơn ngươi đã chăm sóc Khanh Khanh, đáng tiếc, hiện tại nàng ấy là của ta."

***

“Đợi chờ khoảnh khắc long trời lở đất ấy

Đợi khi nó sụp đổ vỡ nát rồi mở đôi mắt ra

Linh hồn không nơi dừng lại, chỉ đành rơi xuống.

Nếu linh hồn được hợp nhất giữa trời và đất

Coi lời thề non hẹn biển là một điều bất ngờ

Một thế gian không có người, ta không thể chấp nhận.

Cuối cùng dứt tình chia xa, sự dịu dàng quấn quanh đầu ngón tay

Hóa thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm về phía ta.

Đoạn tuyệt tình ái, khoảng cách năm tháng trở nên mơ hồ

Ngay cả thời gian cũng tạm dừng, tất cả đều chỉ vì người.” *

Mùa đông, ngày hạ tuyết đầu tiên, khi Vương Ngôn Khanh trượt chân rơi xuống vách núi, tất cả những tình cảm nàng dành cho Phó Đình Châu cũng như bông tuyết ngoài trời, nhẹ nhàng tan biến trong cơn gió thê lương, vĩnh viễn không cách nào lưu giữ được nữa.

Hóa ra, chỉ cần trong thoáng giây nào đó, mọi thứ đều có thể bị vận mệnh phong ấn đến tận cùng.

Quay về 10 năm trước, phụ thân Vương Ngôn Khanh tử trận nơi biên cương loạn lạc, nàng trở thành đứa trẻ mồ côi bị người người ghét bỏ xa lánh. Niệm tình xưa, Trấn viễn hầu gia gia nơi kinh thành phồn hoa nhộn nhịp đem nàng nhận về nuôi, xem như cháu gái mà đối đãi.

Là một đứa trẻ bị vứt bỏ, Vương Ngôn Khanh khi ấy đã vô cùng hiểu chuyện và nhạy cảm. Nàng biết Trấn viễn hầu có ơn với nàng, biết gia gia có ơn với nàng, biết cháu trai của người cũng trở thành người có ơn với nàng. Thế nên, nàng dốc hết sức lực để có thể trở nên kiên cường mạnh mẽ, dịu dàng biết lễ nghĩa, nhún nhường bao dung cho tất cả những ác ý, châm chọc của những người xung quanh.

Gia gia bồi dưỡng Vương Ngôn Khanh bên cạnh cháu trai Phó Đình Châu, ngài chỉ mong khi hai người lớn lên, kết thành phu thê, nơi này sẽ trở thành nhà thật sự của nàng.

Thời gian dần trôi, thế giới trong mắt Vương Ngôn Khanh dường như cũng chỉ có Phó Đình Châu mà thôi. Tình yêu như sợi tơ, phủ lên năm tháng dài, chờ đợi ngày rực rỡ. Thế nhưng, nàng nào đâu biết, tơ duyên đã đứt, ái tình đã đoạn mất rồi.

Thì ra, Phó Đình Châu ngoài mặt luôn dùng những lời dịu dàng vỗ về nàng, muốn nàng yên lặng tin tưởng, sau lưng lại muốn cùng cô nương môn đăng hộ đối khác thành thân. Trong mắt hắn ta, tình cảm bao nhiêu năm qua, lời hứa đã từng trao cho nàng, cuối cùng cũng không thắng được quyền lực địa vị. Nàng chỉ như quân cờ trong tay hắn ta, mặc hắn ta thao túng sắp xếp.

Vương Ngôn Khanh nàng trải qua 10 năm khổ luyện để có thể theo kịp bước chân Phó Đình Châu, bên cạnh hắn ta, giúp đỡ hắn ta hết thảy. Cả trái tim này, nàng cũng cho hắn ta. Nhưng, trả giá 10 năm dài đằng đẵng với muôn vàn vết thương và đau đớn, chỉ đổi được sự dối trá trong thinh lặng.

Thế nên, Vương Ngôn Khanh biết, đã đến lúc buông tay tất cả, rời xa nơi này trở về quê nhà, không ngày gặp lại Phó Đình Châu nữa.

Chỉ là, nàng không biết rằng, cái rơi từ vách núi xuống không chỉ khiến nàng quên đi quá khứ, còn khiến nàng tìm được nhân duyên thiên định đời này kiếp này của mình.

***

Khắp kinh thành, không ai là không nghe qua danh Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lục Hành, một người nắm trong tay quyền uy với thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay độc ác, đa mưu túc trí. Người bị hắn nhắm đến, thể nào hắn cũng tìm cách nghiền ép, bóc một tầng da mới thôi. Mà đối thủ hắn chán ghét nhất, lại là Phó Đình Châu.

Lục Hành biết, Phó Đình Châu là một kẻ ngụy quân tử, luôn che dấu tâm tư của mình, bên ngoài trang ôn nhu giáo dưỡng, bên trong lại toan tính mưu kế. Vì thế, khi biết được Vương Ngôn Khanh, người muội muội bao lâu nay Phó Đình Châu che dấu trong phủ rơi vào tay mình, Lục Hành liền muốn biến nàng thành quân cờ để chơi đùa thu phục hắn ta.

Nhưng mà, Vương Ngôn Khanh lại bị mất trí nhớ, nàng chỉ chấp niệm muốn trả ơn, lại không biết cho ai, điều gì và như thế nào. Thế nên, Lục Hành giả mạo thành ca ca Phó Đình Châu của nàng, đưa nàng theo bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho nàng.

Tên Phó Đình Châu kia muốn lật tung kinh thành này tìm Vương Ngôn Khanh ư? Vậy thì, Lục Hành sẽ biến ngày tương ngộ mà hắn ta mong chờ nhất thành ngày mà suốt đời hắn ta cũng không thể quên đi được.

Ban đầu, Lục Hành chỉ muốn lợi dụng Vương Ngôn Khanh cho kế hoạch của mình, giẫm c hết Phó Đình Châu, phá giải những vụ án đặc biệt quan trọng nhờ tài năng quan sát tinh tế, ghi nhớ và nắm bắt tâm lý thiên bẩm của nàng. Thế nên hắn chưa từng cảm thấy có chút gì gọi là động lòng trắc ẩn. Thế nhưng, khi trải qua thời gian ở bên cạnh nàng, nhìn nàng trong ánh mắt giọng nói và hành động luôn mang theo muôn vàn tin tưởng mà nguyện ý vì hắn làm tất cả, mọi thứ vốn dĩ đã từ từ đi trật quỹ đạo nên có.

Hóa ra, Vương Ngôn Khanh thông minh dịu dàng lại hiểu chuyện như vậy. Sự mềm mại của nàng, mang một chút bi thương từ quá khứ và sự khó định hình khi mất đi ký ức. Thế nhưng, lại như cơn mưa xuân tháng Ba nhẹ nhàng rơi vào lòng Lục Hành, ẩm ướt, quyến luyến không rời.

Vương Ngôn Khanh đã từng chịu rất nhiều ấm ức khổ sở, rõ ràng nàng không làm gì sai nhưng luôn bị mọi người xung quanh châm chọc mỉa mai. Không một ai thật lòng yêu thương nàng như gia gia. Đến người ca ca Phó Đình Châu cũng xem nàng như một món đồ vật, mặc sức thương tổn. Mọi sự cố gắng nỗ lực của nàng trong mắt người khác đều trở nên bé nhỏ đến tầm thường. Chỉ là, nào ai biết, nàng đã phải trả giá như thế nào để có thể đi đến hôm nay.

Lục Hành bên Vương Ngôn Khanh, từ những vụn vặt mơ hồ bắt đầu xâu chuỗi lại thành toàn bộ câu chuyện, để rồi khi từng bí mật được lộ ra, cũng là khi trái tim hắn đau đớn khôn nguôi. Dường như, hắn đã dao động, đau lòng và thương xót cho nàng đến vô cùng mất rồi.

Phải chăng, ngay từ lần đầu gặp gỡ Vương Ngôn Khanh, khi người nàng vương máu nằm trên nền tuyết trắng xóa ấy, Lục Hành vốn dĩ đã rung động. Thế nên, một người nắm trong tay quyền lực cùng sinh mệnh của rất nhiều người, tâm hắn lạnh nhạt, ngoan độc và đầy mưu kế lại có thể vì nàng mà trở nên mềm mại, ướt đẫm.

“Vượt non sông cách trở, kiếm tìm bóng hình nàng

Không phụ kiếp này không phụ cùng nàng gặp gỡ

Không phụ lòng ta đi đến bể khổ

Chỉ để độ nàng.

Giẫm lên chông gai, kiếm tìm một mình nàng

Vạn dặm không xa, ngày đêm không ngơi nghỉ

Thà phụ cả thiên hạ cũng không phụ nàng.” **

***

“Cẩm Y Sát” không phải là bộ truyện đầu tiên mình đang theo đọc của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa nhưng lại là bộ truyện cho mình rất nhiều ấn tượng và sự yêu thích. Bản thân mình đánh giá truyện khá hay, có thể chấm 9/10 điểm.

Nội dung của toàn bộ truyện không chỉ xoay quanh về tình cảm nam nữ, mà còn là quá trình điều tra phá án, lật mở bí mật của những điều xấu xa đang được che dấu, những tranh quyền đoạt vị thâm sâu hay bóc trần những gương mặt dối trá tàn độc.

Vương Ngôn Khanh là một cô nương xinh đẹp lại thông minh hiểu chuyện và nhạy cảm. Vì biết thân phận của mình nên nàng luôn yên lặng bao dung và hy sinh rất nhiều. Thế nhưng, chưa từng có ai để ý xem nàng có vui vẻ, khỏe mạnh hay thương tổn hay không? Mọi người chỉ xem nàng là cái gai, là vết nhơ, là quân cờ để lợi dụng trên ván bài quyền lực của mình.

Thế nên, khi đánh mất đi ký ức, thoát khỏi những xiềng xích đã quấn chặt lấy mình, nàng trở nên tỏa sáng rực rỡ. Và người giúp nàng tìm lại được chân chính bản thân chính là Lục Hành.

Có thể trong mắt người đời, Lục Hành là một kẻ phản diện đáng gờm. Bởi vì, hắn tuổi trẻ nhưng quyền lực lớn, phong thái làm việc bất chấp thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác không ai bằng. Nhưng, hắn lại là người dùng hết toàn bộ những gì mình có để thay đổi hồi ức đau thương của Vương Ngôn Khanh, che chở, quan tâm, thương yêu và bảo vệ cho nàng cả đời.

Còn Phó Đình Châu, để đến khi thật sự mất đi Vương Ngôn Khanh hắn ta mới quay cuồng tìm kiếm, ân hận giày vò. Thế nhưng, mọi chuyện đều không thể quay về như trước kia được nữa. Là hắn ta chưa từng trân trọng nàng, vậy nên mới có thể đánh mất nàng vào tay Lục Hành.

Bởi vì, Lục Hành có thể vì Vương Ngôn Khanh mà buông bỏ tất cả, thậm chí đến cả tính mạng của mình cho nàng. Còn Phó Đình Châu, ngay khoảnh khắc hắn ta để nàng rơi xuống vách núi, vận mệnh đã an bài tất cả rồi.

Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện có điều tra phá án, thiên sủng ngọt, nam chính và nữ chính vừa cường vừa thông minh, lại vả mặt vai phụ quá sảng thì ngại gì không thử nhảy hố ạ.

_____

*: Trích bản dịch lời bài hát Quyết ái do Chiêm Văn Đình thể hiện, ost Thương Lan Quyết

**: Trích bản dịch lời bài hát Tìm một mình nàng do Lưu Vũ Ninh thể hiện, ost Thương Lan Quyết

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Bì

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN