logo
REVIEW>> CẨM TÚ AN NINH - NGOẠI TRUYỆN LỤC GIA HỌC
cam-tu-an-ninh-ngoai-truyen-luc-gia-hoc
Tìm truyện
Donate

CẨM TÚ AN NINH - NGOẠI TRUYỆN LỤC GIA HỌC

Tác giả:

Văn Đàn

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 199

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 937

“Biển trời và trăng, ánh trăng tựa gấm

Y phục và tóc trắng lu mờ tuyết

Cảnh sắc rực rỡ, nét mày long lanh, mắt sáng như sao

Nhuốm màu tương tư, len vào tình cổ, tự khắc cốt ghi tâm.

Chờ một lần tuyết rơi, chờ vận mệnh thương xót

Chờ nàng đến vẹn kiếp

Chờ trong nỗi nhớ vô tận, chẳng chờ được đến khi hoa nở

Chờ đợi trong nỗi vô vọng.” *

Lục Gia Học là thế tử thứ xuất không được coi trọng của phủ Ninh viễn hầu. Thế nên, bên ngoài hắn luôn giả vờ là một kẻ nhu nhược lêu lổng chơi bời. Nhưng bên trong là từng bước trù tính cho con đường tương lai và giấc mơ quyền lực của mình. Hắn từng nghĩ rằng, mọi thứ sẽ luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, kể cả người thê tử La Nghi Ninh mà hắn cưới về.

Những năm tháng ấy, dường như là những năm tháng vui vẻ ấm áp nhất trong cuộc đời của Lục Gia Học. Bởi vì, bên hắn luôn có La Nghi Ninh, người yêu thương và tin tưởng hắn vô điều kiện. Hắn biết, dù thế gian có đảo điên rối loạn đến thế nào, chỉ cần hắn quay đầu nhìn lại, vẫn có nàng ở đó, chưa từng rời đi.

Thế nhưng, bão tố thường ập đến sau những khoảng lặng bình yên nhất. Tháng ba năm ấy, hoa đỗ quyên nở khắp nơi, khắp trời một mảnh rực rỡ sắc màu, La Nghi Ninh theo trưởng tẩu đi chùa dâng hương. Nào ngờ, nàng bị kẻ xấu đẩy xuống vách núi. Trong khoảnh khắc sợ hãi tuyệt vọng đó, nàng chỉ cầu mong, cầu mong phu quân của nàng, Lục Gia Học của nàng, đến cứu nàng. Nước mắt nàng tan vào gió, trái tim cũng điên cuồng gào thét, thế giới tán loạn ngả nghiêng. Cứ thế nàng c hết đi đầy oan ức thương tâm.

Lục Gia Học vẫn là đến muộn một bước, lại bỏ lỡ cả một đời, âm dương ly biệt. Nàng nằm đó, mái tóc đen dài nay xõa tung rối bời, đôi mắt linh động yêu kiều nay hoàn toàn nhắm chặt, toàn thân nàng đều là máu, nhuộm đỏ cả mặt đất cây cỏ nơi đây. Hắn thấy trái tim mình như vụn vỡ tan nát, nhưng đôi mắt lại khô khốc không thể rơi giọt lệ nào.

Hóa ra, khi đã đánh mất đi thứ quý giá nhất trên đời này, những thứ còn lại đều trở nên vô nghĩa.

La Nghi Ninh, ngày đẹp trời năm ấy, nàng mặc hỉ phục đội khăn voan bái đường, kết tóc se duyên cùng hắn.

La Nghi Ninh, trong khoảng sân đầy nắng, nàng bên chú chó nhỏ, vui cười kể chuyện cho hắn nghe.

La Nghi Ninh, đêm dài và tĩnh lặng, nàng ân cần ở bên mài mực, nhờ hắn chép hộ kinh thư.

La Nghi Ninh, rõ ràng sớm mai hôm đó, nàng đã mỉm cười nói với hắn, nàng đi dâng hương lễ chùa, thành tâm cầu nguyện cho hắn một đời an yên.

Thế nhưng, nàng lại vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt hắn gây ra. Và rồi ly biệt cũng chính là tử biệt. Nàng vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi.

***

Mất đi La Nghi Ninh, bên ngoài Lục Gia Học vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra có thể lay động quyết tâm mưu toan quyền lực của hắn. Hắn dùng 5 năm âm thầm ẩn nhẫn để củng cố thế lực, rồi cứ thế từng bước từng bước dùng lưỡi đao nhuốm máu, tàn sát huynh đệ, nhẫn tâm lại ác độc giẫm nát mọi thứ ngăn cản con đường hắn chọn. Lục Gia Học kế thừa tước vị Vĩnh Ninh hầu.

Hai năm sau, Lục Gia Học trở thành Tả quân Đô Đốc, quyền khuynh triều dã, thủ đoạn lợi hại, mỗi người nghe tên đều sợ hãi, kiêng kị.

Giờ đây, Lục Gia Học không còn là một thế tử thứ xuất bị bao người coi thường cười nhạo nữa. Hắn đã có được mọi thứ mà hắn muốn từ chức vị đến quyền lực. Thế giới trong mắt hắn, chỉ còn lại sắc màu u ám lạnh lùng, những đêm đen triền miên, những mảng xám chập chờn trong ác mộng và màu đỏ loang lổ của c hết chóc, c hém g iết.

Dường như, ngày La Nghi Ninh rời đi, cũng là ngày Lục Gia Học đem giấu hết những dịu dàng từng có thật sâu dưới đáy lòng, ai cũng không thể chạm tay vào. Chỉ có sự cuồng điên và dã tâm cuồn cuộn là không cách nào che đậy. Hắn muốn có hết thảy trong tay, kiêu ngạo mà tàn nhẫn, cố chấp mà kiên trì, ngước nhìn thiên hạ rộng lớn này.

Cho đến một ngày kia, sau 14 năm dài đằng đẵng, Lục Gia Học lại nhìn thấy bóng dáng thê tử đã mất của mình trên người một cô nương khác, nàng cũng tên là La Nghi Ninh, tiểu thư La gia, sống nơi cách xa kinh thành.

Khoảnh khắc đó, như có vết nứt trong tim hắn, khắp nơi đều là máu chảy, thống khổ bi ai điên cuồng tràn về. Hắn từng cho rằng, đã chôn thật sâu cái tên và ký ức về La Nghi Ninh rồi. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra, dù thời gian có trôi qua thêm bao nhiêu năm nữa, dù hồi ức đã bị phủ bụi mờ, dù cố lãng quên và che giấu thế nào, hắn vẫn không thể ngừng nhung nhớ, ân hận và giày vò vì đã để mất nàng.

La Nghi Ninh, nếu ông trời đã ưu ái cho nàng trở về, hắn sao có thể khiến nàng rời đi nữa cơ chứ. Dù cho phải làm xáo trộn mọi thứ, hủy diệt thiên mệnh cùng nhuộm máu thiên hạ này, hắn cũng quyết tâm mang nàng về bên mình.

Chỉ là, dường như La Nghi Ninh bây giờ, không còn là La Nghi Ninh trước kia của hắn nữa rồi.

Nàng, không muốn nối lại duyên kiếp ngắn ngủi dang dở của bọn họ. Nàng, muốn xóa bỏ toàn bộ những ký ức đau thương đã trải qua khi bên hắn. Nàng, chọn lựa quên đi hắn rồi.

Thì ra, đau lòng nhất không phải là không có được nàng, mà là vào giây phút nàng biết hắn - người từng là phu quân của nàng ngay trước mặt, lại nói với hắn rằng, tất cả đã kết thúc vào khoảnh khắc nàng rơi xuống núi. Phải chăng, vận mệnh đã định sẵn, bọn họ chỉ có thể chia lìa hoặc tử biệt.

14 năm, 14 năm Lục Gia Học cô độc đứng trên đỉnh cao danh vọng quyền lực, có tất cả, lại như mất đi tất cả, nắm trong tay thiên hạ, lại không có được thiên hạ trong lòng mình. Một đời mưu toan tranh đoạt, một đời nhuốm máu khắp nơi, cuối cùng, vẫn là mất đi nàng, người mà hắn yêu thương nhất.

Đi qua muôn vạn con đường, vẫn thấy mình lạc lối.

Vượt qua hết thảy chông gai, vẫn thấy mình yếu đuối.

Bởi vì, không có nàng, mọi thứ hắn có đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Thế nên, trong cuộc chiến binh biến nghẹt thở cuối cùng kia, khi tất cả đã diễn ra theo kế hoạch của Lục Gia Học, khi mà chỉ một vài bước chân nữa thôi, hắn có thể khiến thiên hạ này đổi chủ. Hắn vẫn chọn buông bỏ hết thảy, đi cứu La Nghi Ninh, dù biết chờ đợi hắn chính là một cái bẫy, tiến vào liền mất mạng.

Thế nhưng, 14 năm nay, đêm nào hắn cũng nằm mộng, trong màn sương mờ ảo, hắn thấy La Nghi Ninh, nàng tìm kiếm hắn, mong hắn đến cứu nàng. Rồi nàng tuyệt vọng bi thương nằm ở nơi đó, máu đỏ thắm lan trong mắt hắn. Hắn lại bất lực vô vọng không thể níu giữ nàng ở lại, đưa nàng trở về dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Vì vậy, Lục Gia Học cứ thế thúc ngựa chạy như bay, mũi tên đâm trên vai trái hắn, cả một đường c hém g iết không ghê tay. Những kẻ cản đường hắn, đều phải c hết. Hắn đã để nàng đợi đến rơi lệ một lần rồi, hắn không thể để sai lầm này lặp lại. La Nghi Ninh, nàng nhất định phải bình an mà sống.

Lục Gia Học tắm máu mà đi, cả người đầy vết thương, lại từng bước từng bước tiến đến bên La Nghi Ninh. Hắn thấy nàng khóc, thấy nàng sợ hãi, thấy nàng không dám tin tưởng hắn thật sự vì nàng mà từ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống. Khoảnh khắc này, hắn biết, chiếc ghim nơi ngực hắn được gỡ rồi, cuối cùng tâm nguyện chấp nhất bảo vệ nàng hắn cũng đã làm được.

Vậy nên, La Nghi Ninh, nàng đừng khóc, đừng khóc cho một kẻ đáng thương cô độc như hắn. Đừng để đôi mắt xinh đẹp của nàng vương nước mắt. Mọi chuyện đều do hắn, đều là lỗi của hắn, đây là cái giá mà hắn phải trả. Vì thế, nàng đừng khóc, cũng đừng đau lòng.

Từ nay về sau, hắn không bảo vệ nàng được nữa rồi, chỉ nguyện nàng đời này bình an hỉ nhạc và quên hết quá khứ đau thương từng có.

“Chín khúc hồng trần văng vẳng nơi đâu

Là lưu luyến, là tự chuốc khổ

Từng tiếng nói khắc sâu đầy dịu dàng

Là xiềng xích, là trói buộc.

Từng màn dần khuất hạ, im lặng như phù đồ

Là đường đi, là lối về

Từng điệu tuyết múa phác họa nên sinh mệnh

Là hồi kết.”*

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Chờ đợi trong vô vọng do Đàn Kiện Thứ thể hiện Ost Trường Tương Tư

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN