logo
REVIEW>> CÁ VÀNG AO PHẤN
ca-vang-ao-phan
Tìm truyện
Donate

CÁ VÀNG AO PHẤN

Tác giả:

Thẩm Bất Kỳ

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 13

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 643

Cá Vàng Ao Phấn là hoa thược dược, là loại chọn mấy lần cũng sẽ được sử dụng ở trong hôn lễ.

Mỗi chúng ta đều là một ngôi sao

Còn tình yêu là thiên hà vô định

Hấp dẫn nhau chẳng để ý xuất thân.

Trần Tử Dạ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng thân thế đáng thương. Mẹ cô qua đời từ sớm, ba là tra nam cặn bã. Trần Tử Dạ lớn lên trong vòng tay của bà ngoại. Sau khi bà ngoại qua đời, Trần Tử Dạ mới mười tuổi chính thức gia nhập rạp hát nhà họ Phạm, học hát kinh kịch, hát hí khúc để kiếm sống.

Ông bà ngoại của Trần Tử Dạ vốn đều là trí thức tiêu biểu, từng đi du học nước ngoài nên từ nhỏ cô được bà dạy dỗ vô cùng tốt, cho dù sau này có lớn lên ở nơi ngư long hỗn tạp như rạp hát Trần Tử Dạ vẫn giữ nguyên được sơ tâm của mình.

Vẻ đẹp của Trần Tử Dạ vô cùng đặc biệt, là kiểu mỏng manh như tuyết rơi đầu mùa, nhưng lại cứng cỏi như hồng mai ngày đông, giữa lạnh giá và rét buốt vẫn kiên trì nở rộ.

Bởi vì chỉ một lòng ngày ngày học hát, không quan tâm thế sự xoay vần nên tính cách Trần Tử Dạ cũng rất dịu dàng và đơn thuần. Tuy nhiên không có nghĩa là cô sẽ ủy mị ngốc nghếch. Trần Tử Dạ rất dễ tính nhưng cô cũng có giới hạn rõ ràng, cô sẽ không luồn cúi, vụ lợi cũng chẳng bao giờ tranh giành, xu nịnh.

Cô giống như đóa hồng mai một sớm ngày đông từ từ mà nở rộ, rực rỡ và tươi đẹp vì chính bản thân mình mà không phải một ai khác.

Có lẽ chính sự đặc biệt này ở Trần Tử Dạ đã thu hút được Lương Quý Hòa.

Lương Quý Hòa là người đầu tư sau màn của rạp hát nhà họ Phạm, anh học vật lý và kinh tế, bản thân lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Những năm gần đây hí khúc đã sa sút và phai nhạt nhiều, rạp hát cũng chẳng gây được tiếng vang, không thu nổi lợi nhuận gì. Một thương nhân luôn đặt lợi ích lên đầu như Lương Quý Hòa vẫn tiếp tục đầu tư cho rạp hát này thật ra chỉ vì một lời hứa với người mẹ đã khuất của anh.

Nhưng có lẽ từ lúc bắt đầu Lương Quý Hòa cũng không thể ngờ, một lần đầu tư này anh lại giao cả trái tim mình đi mất.

Lương Quý Hòa vốn là người sinh ra đã ở sẵn vạch đích, một tay che một phương trời cũng không nói quá. Kiểu người như anh thường sẽ chia làm hai loại, một là trăng hoa bay lượn, phóng túng không kìm nén, hai là thanh bạch sạch sẽ. Ở đây Lương Quý Hòa thuộc kiểu thứ hai, anh đặc biệt coi trọng tình yêu, đặc biệt trân trọng nụ hôn đầu.

Chỉ vì một câu gửi gắm của ba anh: Bạn có thể sống không có tín ngưỡng, nhưng nhất định phải dành sự tín nhiệm trung thành cho một người xứng đáng.

Lương Quý Hòa lịch sự ít nói, tinh tường luật pháp, thông thạo mưu kế, tuy là người trong sạch nhưng có khuyết điểm, dù vậy những năm qua anh vẫn cất giữ khí thế của thiếu niên, lưu giữ sự dịu dàng của mình giữa vùng đất lạnh lẽo và im ắng.

Cha của Lương Quý Hòa đột ngột c hết trong tù bởi vì những minh thương ám tiễn chốn thương trường, anh theo mẹ lớn lên, thuở nhỏ gánh vác vinh nhục của gia tộc trên lưng, thiện và ác đã sớm dung hòa thành một thể. Có thể ở trên thương trường tranh đấu đến trắng đen lẫn lộn nhưng anh sẽ dành lại một góc trong sạch duy nhất cho người anh yêu.

Chỉ là, tuy hồng mai diễm lệ trên cành cao, cũng chẳng thể với được nổi mây trời.

Trần Tử Dạ không dám tin rằng Lương Quý Hòa sẽ thích cô.

Dù cho cô có sống ngay thẳng, chẳng xu nịnh, luồn cúi nhưng đứng trước người như Lương Quý Hòa, Trần Tử Dạ cũng không khỏi cảm thấy tự ti, không chân thực.

Giữa hai người họ không đơn giản chỉ là khoảng cách giữa 12 tuổi, mà còn có khoảng cách của xuất thân, của những trải nghiệm.

Lương Quý Hòa đã đi rất nhiều nơi, học hỏi rất nhiều thứ và gặp gỡ rất nhiều người. Còn Trần Tử Dạ, cô giống như chim nhỏ chưa từng rời tổ, không hiểu nổi những giông gió ngoài kia.

Thế nhưng, nam châm trái cực thì hút nhau, có thể dùng để chỉ hai người họ.

Đêm xuân se lạnh, ngày hửng nắng

Mạ non vun vẩy, vụ mùa vàng.

“Trên trời có mười ngàn vì sao, tôi lại có thể nhận ra vì sao sáng nhất.

Có lẽ là bởi vì kỳ tích nhỏ bé nhất mà tình yêu sinh ra.”

Duyên phận là thứ vô cùng kỳ diệu và tình yêu thì chẳng thể báo trước.

“Lương Quý Hòa mượn tiếng chuông khép kín của nhà thờ, trịnh trọng nói với cô, "Đời người còn có con đường phải đi quá lâu, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, sức khỏe, tiền bạc, hận yêu, chuyện vặt, đủ mọi phương diện, thà khiến cho câu chuyện của chúng ta biến thành đồng thoại, anh càng hy vọng là một điệu nhảy mà hai người múa một cách thoả thích và vui vẻ."

Trần Tử Dạ ngốc nghếch cười với anh, nói em biết, em đều biết, "Để em nói."

"Chú Lương, thích là không giấu được, anh khiến cho em có rất nhiều sức mạnh."

"Em biết em không phải là một người xinh đẹp nhất, ưu tú nhất, lại càng không đề cập đăng đối với anh, nhưng em biết anh không phải là một người nhờ vào trong nhà mới có thể đứng lên, anh biết yêu thương, biết bao dung, là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cho nên trước giờ em chưa bao giờ lo lắng những chướng ngại thế tục kia."

"Em nghĩ giữa anh và em, vừa sẽ là người yêu thân mật khắng khít, cũng sẽ là bạn bè vĩnh viễn kề vai đối mặt với thế giới."

Giờ phút này đã không cần bất cứ lời nói nào nữa, Lương Quý Hòa chỉ nói, "Được."

Đây là lời hứa còn trịnh trọng hơn yêu đương, cầu hôn, kết hôn.

Cô càng thông suốt hơn bản thân tưởng tượng, càng bình đẳng, tự do hơn.

Giờ khắc này, Lương Quý Hòa cảm thấy đại khái là hạt có màu sắc, đại khái nhiễu xạ có thể đi thẳng.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bơ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN