logo
REVIEW>> CÁ MẶN BỊ BẮT PHẤN ĐẤU HÀNG NGÀY
ca-man-bi-bat-phan-dau-hang-ngay
Tìm truyện
Donate

CÁ MẶN BỊ BẮT PHẤN ĐẤU HÀNG NGÀY

Tác giả:

Miểu Tửu

Độ dài: 67

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 248

Dư Khanh sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã xuyên đến một triều đại xa lạ, trở thành Thế tử của Hầu phủ, cháu trai của đương kim hoàng đế, Vũ Văn Quỳnh.

Cứ ngỡ cuộc sống mà từng giờ từng phút đều phải lao lực suy tính đã được bỏ lại ở kiếp trước, với thân phận và địa vị hiện tại, chàng có thể không lo cơm áo, an nhàn sống cuộc đời tự tại của mình. Nào ngờ Dư Khanh tỉnh lại không đúng lúc, chiến trường phía Bắc truyền đến tin dữ, không rõ tin tức.

Lão hầu gia sau khi nhận tin dữ liền đổ bệnh, kế mẫu của chàng vì muốn hỏi rõ tung tích của phụ thân chàng mà nhập cung còn chưa trở lại. Đám di nương trong phủ thấy Hầu phủ sắp không còn liền cuốn gói, ôm bạc chạy mất, khiến cho đám điêu nô ở trong phủ lộng hành.

Hầu phủ người đổ bầy khỉ tan, nguyên thân trên đường từ trường học trở về bị đám thế gia công tử ghen ghét tập kích, đánh đến hôn mê, cơ duyên xảo hợp khiến cho Dư Khanh tiếp nhận thân thể này.

Nhìn cô nhi quả phụ, một già ba trẻ cố hết sức vùng vẫy để chống đỡ Hầu phủ, Dư Khanh chỉ có thể thở dài, muốn sống thoải mái, trước hết phải bỏ chút vốn, dọn dẹp tình thế trước mắt. Chỉ là tình hình hiện tại có chút phức tạp, phụ thân chàng không rõ sống c hết, từ ký ức của nguyên thân, chàng nhận ra Hầu phủ sắp trở thành con tốt thí trong cuộc chiến đoạt vị. Muốn sống, nhất định phải sớm đưa cả nhà rời khỏi Yến Kinh.

Thế nhưng, tình hình lão Hầu gia nguy kịch, kế mẫu trước nay được phụ thân hắn nuông chiều, không rành thế sự. Đây chính là nguyên nhân sau khi lão Hầu gia ngã xuống, kế mẫu Khương Nhân không có cách nào chống đỡ toàn bộ Hầu phủ.

Vừa mới xử lý xong đám điêu nô, chuyện không tốt lại theo nhau mà tới. Đầu tiên là đệ đệ của chàng vì tức giận Trần gia nhi tử ra tay với chàng mà đánh hắn bị thương, bị bắt vào Thuận Thiên Phủ. Kế mẫu của chàng trên đường vào cung diện thánh thì bị đám người trong tộc bắt nhốt lại, còn có tiểu muội bị triệu vào cung, bị sắp xếp để chuẩn bị thay Ngũ công chúa đi hòa thân.

Dù tình huống trước mắt không khả quan, nhưng với kinh nghiệm “đánh thái cực” với đám gian thương ở kiếp trước, chàng vẫn có thể từng chút một hóa giải mọi chuyện. Trước mắt là đem đệ đệ nghịch ngợm ra khỏi Thuận Thiên phủ, đồng thời dạy cho tên nhóc Trần gia và Trần gia một bài học. Sau đó lại dùng chút thủ đoạn, khiến cho đám người trong tộc thả kế mẫu của chàng. Cuối cùng là nhập cung để cứu tiểu muội của chàng ra ngoài.

Việc đưa người từ trong cung đi có chút khó khăn, nhưng trong cái rủi có cái may. Bởi vì một lần sinh lòng tốt, cứu mạng một tiểu cô nương bị đuối nước, còn giúp nàng giữ gìn trinh tiết mà được trả ơn.

Hóa ra tiểu cô nương chính là hòn ngọc quý trên tay Mạnh tướng quân, Mạnh Quân Như. Tiểu cô nương thông minh lại thẳng thắn, chỉ cần ma ma bên người nhắc nhở về thân phận của chàng liền đoán được đầu đuôi, trợ chàng một tay đưa tiểu muội rời cung.

Một nhà bốn người, sau khi an bài thỏa đáng cho tang lễ của lão Hầu gia, hố đám thân tộc hai vạn lượng bạc, tiện tay ném cho bọn họ Hầu phủ như củ khoai lang nóng phỏng tay, liền chậm rãi lên thuyền xuôi về phương Nam.

Dư Khanh đã tính toán kỹ lưỡng, nhiều lần thay đổi đường đi, còn chi một số tiền lớn để che giấu tung tích, cuối cùng cả nhà bọn họ cũng đến được Hải Thành. Nơi này ở tận phía Nam, lại giáp biển, trời cao hoàng đế xa, cũng tạm coi là an toàn.

Thế nhưng số tiền mang đi đã chẳng còn bao nhiêu, mà nhà bọn họ miệng ăn núi lở, Dư Khanh không còn cách nào khác, chỉ đành bước lên con đường kiếm tiền giống như kiếp trước.

Nhưng lúc này, chàng đã không còn chỉ có một mình. Kiếp này, chàng có gia đình, có một kế mẫu dù không sinh ra chàng lại luôn đối xử với chàng như con ruột, còn có đệ đệ và muội muội. Chỉ là đệ đệ của chàng nghịch ngợm gây sự, đã quen làm một tiểu bá vương, nhị muội lại cố tình làm ra vẻ, tùy ý khóc lóc gây chuyện.

Dư Khanh cảm thấy không có đứa trẻ nào không bị phương pháp bàn tay phải làm cho quy phục, đánh một lần không được thì hai lần. Đệ đệ gây sự liền phạt ba mươi gậy, muội muội chơi với kẻ xấu, vậy thì để cho nàng học được một bài học đi, dù sao chỉ cần có chàng ở đây, dù trời có sập xuống chàng cũng sẽ gánh cho bọn họ.

Mắt thấy đệ muội đi vào quỹ đạo, bạc trong nhà càng tích càng nhiều, Dư Khanh cảm thấy nên đem đệ đệ dạy dỗ một chút, sau đó chàng có thể thành công lui thân, hưởng thụ cuộc sống cá mặn.

Nhưng mà người cha c hết trận sa trường của chàng năm năm trước đã trở lại, còn thuận tiện mang về một cái ngôi vị hoàng đế. Năm ấy ông ta rơi xuống, tung tích không rõ, để lại bọn họ nơi đầm rồng hang hổ, giờ lại muốn bọn họ trở về, đâu có chuyện dễ dàng như thế. Hoàng đế muốn đón, phải xem bọn họ có muốn đi hay không.

Dư Khanh vốn không định trở lại Yến Kinh, càng không muốn quay lại cuộc sống đấu trí đấu dũng với đám quan lại, thế gia kia. Thế nhưng, thế cục trước mắt, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù bọn họ không đi, cũng có người tìm đến, không muốn để bọn họ sống yên.

Vì bảo vệ gia đình, cách tốt nhất là khiến đám người đó học được bài học rằng Dư Khanh không phải là người mà bọn họ có thế tùy tiện trêu đùa. Bắt đầu từ Yến Kinh, vòng một vòng lại trở về nơi bắt đầu này. Nhưng dù là lúc trước rơi vào hiểm cảnh, hay là hiện tại từng bước khó khăn, chỉ cần bọn họ cùng nhau, nhất định sẽ đi tới điểm cuối cùng.

***

Đích trưởng tử của Hầu phủ Vũ Văn Quỳnh sinh ra thân thể yếu ớt, nhưng lại tuấn mỹ, thông minh, tính tình ngay thẳng lại điềm đạm, xứng với câu quân tử như trúc. Năm mười ba tuổi, Hầu phủ gặp chuyện, phụ thân không rõ tin tức, lão gia tử đổ bệnh nặng, Hầu phủ chỉ có thể dựa vào chàng chống đỡ.

Chỉ sau một đêm, tiểu công tử ôn nhuận năm nào, dường như trưởng thành, trở thành một người sát phạt quyết đoán. Bởi vì bọn họ không biết, Vũ Văn Quỳnh thật sự đã c hết vào năm mười ba tuổi ấy, mà Vũ Văn Quỳnh của hiện tại là Dư Khanh, một linh hồn đến từ thế giới khác.

Kiếp trước, cha mẹ mất sớm, để lại gia nghiệp cho một mình chàng gánh vác. Dư Khanh chỉ có thể gác lại đam mê nghiên cứu để tập trung quản lý gia nghiệp. Sau khi công ty ổn định liền vừa quản lý vừa nghiên cứu, đến cuối cùng vì lao lực quá độ và đột ngột qua đời.

Đối với một người đã từng phải đối phó với “thù trong giặc ngoài” để giữ gìn cơ ngơi mà cha mẹ để lại như Dư Khanh, việc chàng thông thạo nhất chính là bắt giữ tâm lý, chơi đùa lòng người.

Kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm Dư Khanh đều có đủ cả, vì thế cho dù vừa tới nơi này đã bị giao đề bài khó, chàng vẫn có thể từng chút một hóa giải. Cộng thêm một chút ưu ái từ duyên phận và thần may mắn, trong cuộc chiến tâm kế ấy, chàng mới có thể chiếm thế thượng phong, không những đưa người ra ly Kinh an toàn, còn có thể bá chiếm một phương, mở rộng sản nghiệp.

Cuộc sống ở kiếp trước đã dạy cho chàng hiểu rõ hai chữ “vừa đủ”, Dư Khanh cảm thấy hiện tại rất tốt, có tiền có người thân, chàng có thể nghỉ hưu, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng định mệnh lại không cho phép điều đó, khiến cho Vũ Văn Thác - phụ thân trên danh nghĩa của chàng xuất hiện trước mặt chàng.

Thoạt nhìn dù Dư Khanh và Vũ Văn Thác có tám, chín phần giống nhau, nhưng phong thái cùng khí chất lại hoàn toàn trái ngược. Nếu Vũ Văn Thác là lưỡi đao sắc bén, thì Dư Khanh chính là mũi giáo ẩn sau lớp áo choàng. Nhìn thì có vẻ trái ngược, nhưng khi ở cạnh nhau lại có cảm giác tương đồng khó hiểu.

Có lẽ, Vũ Văn Thác chính là một phiên bản “cổ đại” của Dư Khanh. Bọn họ có chung nhận thức và mục tiêu, nhưng bởi vì đến từ hai văn hóa khác nhau, nên cách thức thực hiện có vẻ đối lập.

Thế nhưng, cái bọn họ hướng đến đều là tự mình làm chủ quyết định, vì bá tính Bắc Tề, vì gia đình người thân, chống lên một khoảng trời. Lựa chọn của bọn họ, mãi mãi là vì những sinh mệnh bé nhỏ tiếp theo, có thể bình an nhìn thấy thế giới xinh đẹp này.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN