logo
REVIEW>> BỨC THƯ TÌNH GỬI VỆ LAI
buc-thu-tinh-g-i-ve-lai
Tìm truyện
Donate

BỨC THƯ TÌNH GỬI VỆ LAI

Tác giả:

Mộng Tiêu Nhị

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 396

Trong tình yêu, người ta thường hay tìm kiếm sự đồng điệu với nhau. Sự đồng điệu ấy có thể không nhiều, nhưng ai cũng muốn có, vì không mấy ai muốn ở bên một người hoàn toàn trái ngược với bản thân cả.

Như việc cô thích ăn lẩu, thích uống cafe Geisha, không thích ăn hải sản, còn anh lại không bao giờ ăn lẩu, uống rất nhiều loại cafe nhưng chưa từng thích Geisha, hay cả việc hải sản là một loại ẩm thực rất hợp ý anh.

Hai người từng là hai đường thẳng song song không hồi kết, không giao điểm. Cuộc đời của họ từng là hai vòng tròn tách biệt với nhau. Nhưng từ ngày hôm ấy, khi chiếc đồng hồ mà cô phải chờ đợi cả năm để giành lấy được đeo trên tay anh, thế giới của họ đã có thêm một người xuất hiện, một sự tồn tại mà không ai nghĩ rằng sẽ có ngày nó trở nên quan trọng với mình tới vậy.

Vậy nên chúng ta mới gọi đó cuộc sống, vô thường khó đoán, vừa đáng ghét vừa đáng yêu.

Ngày hôm đó cũng là một ngày mà cuộc sống này vô cùng đáng ghét. Đó vốn là ngày mà Vệ Lai tổ chức sinh nhật cho người bạn trai mà cô hết lòng yêu thương. Cô tốn rất nhiều tâm tư và công sức cho ngày hôm đó, còn cả món quà mà cô đã phải tích cóp chuẩn bị rất nhiều tháng mới có được. Vậy nhưng hộp quà còn chưa kịp mở ra thì Vệ Lai đã nhận được lời chia tay ẩn ý.

Tuy rằng Vệ Lai hành xử rất lý trí, xử lý mọi việc ổn thỏa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy bị tổn thương. Một mối tình luôn muốn giữ gìn và hi vọng vào tương lai lại kết thúc một cách chóng vánh và vô lý, đối với bất kì ai cũng là một sự đả kích.

Lúc ấy Vệ Lai chỉ muốn xóa bỏ tất cả những thứ liên quan tới bạn trai cũ ra khỏi cuộc sống của cô, bao gồm cả chiếc đồng hồ- Món quà chưa kịp được chủ nhân của nó mở ra. Vệ Lai tới một cửa hàng muốn bán lại chiếc đồng hồ, vốn dĩ là một chiếc đồng hồ đã biết trước sẽ rất khó bán lại nhưng ngày hôm đó lại vô tình có một người đồng ý mua.

Sau đó, Vệ Lai mới biết người mua chiếc đồng hồ của cô là một người đàn ông tên Châu Túc Tấn, người đứng ở tầng lớp thượng lưu mà có lẽ cả đời này cô cũng khó có cơ hội được diện kiến.

Cứ ngỡ là thế, nào ngờ mới chưa được bao lâu, họ đã chạm mặt nhau một cách vô cùng ngượng ngùng. Là một người con gái có tinh thần “yêu thương bản thân”, tất nhiên Vệ Lai sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt trước mặt người yêu cũ, đặc biệt là khi có cả vợ sắp cưới của anh ta bên cạnh. Thời điểm nghe thấy câu hỏi về người bạn trai mới không hề tồn tại của mình, Vệ Lai bất chợt nhớ tới người tên Châu Túc Tấn, và rồi cái tên đó cũng tự nhiên bật ra thành lời.

Đôi khi để bắt đầu một câu chuyện cũng chỉ cần một khoảnh khắc, một câu nói như vậy mà thôi. Vệ Lai chỉ muốn nói đại một cái tên để không mất mặt trước kẻ đã ruồng bỏ cô, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, chủ nhân của cái tên đó- Tổng giám đốc Châu Chúc Tấn của tập đoàn Khôn Thần lại cũng đang ở ngay trước mắt cô.

Đây là một tình huống rất tệ, một tình huống có thể hủy hoại toàn bộ tương lai của Vệ Lai. Và chính cô cũng cảm thấy mình đã hết hi vọng rồi, vậy nhưng, sự việc lại không như cô nghĩ.

Người đàn ông đứng trên đỉnh cao ấy, anh không độc tài, tự cao, khinh thường kẻ dưới như những gì người ta thường hay nghĩ. Bữa tiệc hôm đó, tuy anh đột nhiên bị ghép cho một cô bạn gái, nhưng anh vẫn lên tiếng giải vây cho cô, thuận theo những lời cô nói, không vạch trần cô trước mặt mọi người.

Vệ Lai là một cô gái có cái tôi rất cao, cô cũng rất kiên định, dám nói dám làm, tận dụng mọi thứ có thể đem lại lợi thế cho cô. Châu Túc Tấn lại là một người vô cùng lạnh lùng, vị trí của một người đứng đầu khiến anh trở nên lý trí và quyết đoán và đặc biệt là có kiên nhẫn.

Hai người họ, ở một khía cạnh nào đó thật sự rất trái ngược nhau, nhưng khi đặt cạnh nhau như vậy, họ lại có gì đó rất tương xứng, một sự bù trừ mà ít ai để ý tới.

Tuy không để ý tới, nhưng sâu trong lòng, đối phương vẫn để lại một dấu ấn đặc biệt, không thể nhầm lẫn với ai. Rồi khi có chuyện gì đó xảy đến cần người hỗ trợ, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh người kia đầu tiên.

Vệ Lai đối với Châu Túc Tấn chính là như thế. Đối với một người con, người cháu thành đạt như anh, gia đình không bao giờ phải lo anh sống thế nào, có đủ đầy hay không, mà cái họ lo lại là đời sống tình cảm của anh. Người đàn ông của sự nghiệp, bước tới thời kì đỉnh cao của cuộc đời nhưng lại không có lấy một người bạn gái, tất nhiên rất đáng lo ngại. Vậy nên chuyện giới thiệu và xem mắt là không thể tránh khỏi.

Châu Túc Tấn hiểu tấm lòng của người nhà nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ thời gian công sức vào những buổi xem mắt vô ích đó. Đương nhiên, để giải quyết chuyện này chỉ cần một giải pháp rất đơn giản, đó là có một người bạn gái đúng nghĩa. Lúc ấy, Châu Túc Tấn nghĩ tới Vệ Lai.

Châu Túc Tấn đã đề xuất với Vệ Lai việc làm bạn gái hợp đồng của mình, giúp anh ứng phó với gia đình.

Khi Vệ Lai nghe thấy đề xuất bạn gái hợp đồng của Châu Túc Tấn, cô từng do dự. Châu Túc Tấn không phải trẻ con, đương nhiên cô cũng thế. Đối diện với một người đàn ông gần như là hoàn hảo ấy, không ai có thể đảm bảo được rằng bản thân sẽ không rung động. Vệ Lai sợ mình sẽ lại yếu lòng trước, rồi khi kết thúc hợp đồng, người buồn vẫn chỉ là cô.

Nhưng sau một đêm suy nghĩ, Vệ Lai vẫn quyết định nhận lời, vì cô là người rất biết nắm bắt thời cơ. Trước khi bàn tới chuyện liệu cô có mưa dầm thấm đất nảy sinh tình cảm với Châu Túc Tấn hay không thì việc cô có thể sử dụng danh tiếng của anh là một lợi thế không thể thuận lợi hơn.

Thế là từ đó, cô trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Châu Túc Tấn. Vệ Lai rất thẳng thắn, cô soạn một file ghi đầy đủ những điều cô thích và ghét cho Chấu Túc Tấn. Đối với cô, dù là yêu thật hay giả, có thể hết lòng vì đối phương, nhưng vẫn không được để bản thân mình chịu thiệt.

Khoảng thời gian đó, họ ở bên nhau rất thoải mái, anh cần thì tôi đến, tôi cần thì anh cho tôi tài nguyên, như một cuộc trao đổi ngang giá. Vệ Lai có cơ hội để phát triển chuỗi siêu thị mà mẹ đã nhường quyền quản lý cho cô, anh cũng không cần đau đầu với những cuộc xem mắt.

Nghe thì có vẻ rất hình thức, nhưng trong những lần họ đi cùng nhau, có những thứ dù là anh hay cô cũng không thể làm ngơ được. Ví dụ như sự kiên nhẫn và bao dung mà anh dành cho cô hết lần này tới lần khác, hoặc khi thấy cô làm nũng đòi quyền lợi, hay đôi khi có những yêu cầu rất háo thắng, kỳ lạ nhưng vẫn vô thức thuận theo cô. Có thể khi ấy họ chưa nhận ra, nhưng giữa họ có một sự ngầm ăn ý rất đặc biệt.

Chẳng qua, những ngày tháng đó không kéo dài được quá lâu, vì trao đổi thì không thể nào coi nó giống như tình yêu được. Sự tương tác giữa những con người yêu nhau và hợp tác với nhau rất khác biệt. Mà sự khác biệt ấy thì không thể nào lọt qua mắt của phụ huynh, những người đã nhìn thấy quá nhiều câu chuyện trên cuộc đời này được.

Hợp đồng của họ cứ kết thúc một cách bất ngờ như thế đó. Vậy nhưng sau khi kết thúc hợp đồng, khi họ không còn liên quan gì tới nhau nữa, cả Châu Túc Tấn và Vệ Lai đều cảm thấy được rất rõ ràng, trong lòng họ lưu luyến đối phương.

Câu nói “Em có suy nghĩ đến việc kết hôn với tôi không” đã đến như thế đó. Có thể, thời điểm đó, tình cảm của họ chưa thật sự sâu sắc, nhưng họ đã là những người trưởng thành, họ hiểu tình cảm là thứ có thể bồi đắp, miễn là cả hai cùng có lòng muốn xây dựng tổ ấm với nhau.

Có thể đôi khi em sẽ nghĩ rằng, trong lòng anh em thực ra chỉ hơn mức bình thường một chút. Nhưng em đâu có biết, thực ra em chính là ngoại lệ duy nhất của anh.

“Vệ Lai,

Sinh nhật vui vẻ.

Suy nghĩ hơn nửa năm, anh vẫn không biết nên mở đầu bức thư tình này như thế nào.

Anh biết em còn sớm hơn lần chúng ta gặp nhau ở trên bữa tiệc, ở dưới tầng của nhà hàng ven sông. Em ở trong xe bên cạnh, ngày đó em mặc váy màu nâu đậm.

Sự ăn ý với em không phải tự nhiên sinh ra, là do anh nguyện ý chủ động mà có. Người khác không phải em, dù có nói gì, tâm trạng có tốt hay không, anh không để trong lòng, đương nhiên cũng sẽ không thể hiện sự ăn ý với bọn họ.

Em đã từng nói rất nhiều lần, ngoại trừ anh ra không có ai dung túng em, bao dung em nhiều đến vậy, nhưng chẳng phải anh cũng là người được em bao dung sao.

Có thể em luôn cảm giác tình cảm của anh đối với em không đủ sâu đậm, muốn thăm dò khi nào anh mới mất khống chế, khi nào cảm xúc mới bị dao động. Bởi vì tính cách anh vốn dĩ như vậy nên mọi chuyện anh đều có thể khống chế và tự mình tiêu hóa.

Nếu như có ngày đó, em cũng không có cơ hội nhìn thấy được. Điều duy nhất có thể khiến anh không khống chế được cảm xúc chính là rất nhiều năm sau này khi chúng ta già đi, em không còn trên thế giới này nữa, anh thực sự không biết phải đi đâu để tìm em. Nếu như anh rời xa em trước, làm sao em có thể nhìn thấy được, nếu như em rời xa anh trước, vậy em càng không nhìn thấy được.

Về sau em không cần thăm dò nữa, ở chỗ anh em là độc nhất vô nhị, trước giờ đều như vậy.

Sinh nhật vui vẻ, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh sẽ mãi mãi yêu em.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Anh Đào

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN