logo
REVIEW>> BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU
boss-phan-dien-doi-toi-toi-cuu
Tìm truyện
Donate

BOSS PHẢN DIỆN ĐỢI TÔI TỚI CỨU

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 122

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 145

Khương Vũ không nghĩ rằng, cô lại có thể được sống lại thêm một lần nữa.

Kiếp trước, cô nhút nhát, cúi đầu khuất phục cả đời. Mẹ con cô bị lừa mất trắng mọi thứ, bản thân Khương Vũ trở thành thế thân cho bạch nguyệt quang của cậu chủ Hoắc Thành, bị hắn đ ánh đ ập b ạo h ành, phải từ bỏ ước mơ, sau cùng đau đớn thống khổ đến c hết.

Kiếp này, cô quyết định phải can đảm bảo vệ mẹ, cũng bảo vệ bản thân, rời xa Hoắc Thành, đồng thời theo đuổi ước mơ trở thành vũ công ba lê hàng đầu thế giới.

Khi Khương Vũ sống lại, cùng đi với cô có chiếc điện thoại từ kiếp trước. Trong điện thoại được cài đặt app “Đã biết”, có thể dùng để liên lạc với người ở tương lai.

Những người đó sẽ ủy thác cho cô nhiệm vụ thay đổi quá khứ của họ, nếu hoàn thành sẽ nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.

Một ngày nọ, cô nhận được một tin nhắn.

Đối phương sẵn sàng trả thù lao 300 triệu tệ, nhiệm vụ tên là [Cứu vớt thiếu niên hắc hóa], còn thân chủ tên Cừu Lệ.

Khoảnh khắc Khương Vũ nhìn thấy cái tên này, cô không nhịn được mà run bần bật.

Cô biết Cừu Lệ.

Kiếp trước, anh là bác sĩ tâm lý riêng của Hoắc Thành, cũng là kẻ đã g iết c hết hắn ta. Ba mươi hai nhát d ao, m áu nhuộm đỏ căn phòng, thôi miên Khương Vũ, có ý đồ bất chính với cô.

Sau khi cảnh sát tiến hành một loạt khảo sát điều tra, mới phát hiện ra chỉ số thông minh của Cừu Lệ cực kỳ cao, nhưng anh lại có tâm lý cực đoan phản xã hội, nếu như không thể chữa trị kịp thời thì sẽ còn ra tay g iết hại thêm nhiều người khác.

Nghe nói, anh có một ông bố là tiến sĩ chuyên nghiên cứu về tâm lý nhưng bị t âm t hần, thường xuyên mang anh ra làm thí nghiệm, tạo nên một nhân cách lệch lạc vô phương cứu chữa.

Hơn nữa, bản lĩnh thôi miên của Cừu Lệ cũng rất cao thâm, không có bác sĩ nào đủ can đảm, đủ khả năng hoặc đủ kinh nghiệm để khám chữa cho anh.

Do đó, anh bị kết án t ù chung thân.

Ở trong t ù, dùng toàn bộ tài sản còn lại trong ngân hàng, gửi lời ủy thác đến Khương Vũ năm mười bảy tuổi, nhất định phải thay đổi được quá khứ của anh.

Nhìn từ một góc độ nào đó, Cừu Lệ chính là ân nhân cứu mạng của cô. Cô ngày ngày bị Hoắc Thành đ ánh đ ập b ạo h ành, hắn ta c hết, cô liền được giải thoát.

Vả lại tiền học phí múa ba lê ngày càng cao, cô càng không tiện từ chối nhiệm vụ này.

***

Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Cừu Lệ bị một đám người đánh hội đồng, chật vật nằm trong đống bùn lầy. Còn Khương Vũ mặc chiếc váy trắng tinh như tuyết, đứng xa xa nhìn anh.

Cô gom hết can đảm để chạy lại giúp đỡ, nhưng bị anh nhẫn tâm gạt đi. Anh đứng dậy, đi thật nhanh đến bên bờ sông, sau đó không chút do dự mà nhảy xuống.

Khương Vũ:… Nhảy thật hả?

Thế là cô nhảy theo, nhưng khổ nỗi không biết bơi, cứ thế chơi vơi giữa dòng nước.

Cừu Lệ:…

Thế là anh đành phải quay lại cứu cô.

Khi được đưa lên bờ, cô vừa ho khan do sặc nước, vừa khó khăn nói, “Tớ đã cứu cậu rồi, cậu phải trả ơn tớ”.

Cừu Lệ: Là ai cứu ai cơ?

Cái cớ sứt sẹo này được Khương Vũ tận dụng triệt để, cả ngày không phải đi học hay múa ba lê thì sẽ chạy đi tìm anh. Cô thầm nhủ rằng, nếu không phải vì 300 triệu, còn lâu cô mới liều cái mạng này, bất chấp bám đuôi một tên s át n hân nguy hiểm như vậy.

Cừu Lệ hỏi cô, “Vì sao lại cố chấp với tôi như vậy?”

“Tại vì tớ thích cậu đó”, cô đáp mà không chớp mắt.

Anh nhìn vào mắt cô, không thấy một chút chân thành nào.

Kể từ khi lên năm tuổi, Cừu Lệ đã thường xuyên bị bố biến thành vật thí nghiệm để nghiên cứu những thủ thuật thôi miên khốn nạn của ông ta. Anh nghĩ rằng, chỉ cần mình làm tốt, bố sẽ cười với mình.

Nhưng những gì chào đón anh mỗi khi kết thúc, đều là những trận đòn roi, những lời đay nghiến không có hồi kết.

Cũng từ đó, Cừu Lệ mất đi khả năng đồng cảm, khả năng thấu hiểu, cũng như không thể cảm nhận được đau đớn nữa. Mắt không thể nhìn được màu sắc, mũi không thể ngửi được, lưỡi cũng không thể nếm được hương vị gì cả. Anh thường tìm kiếm cảm giác bằng cách nhảy xuống sông, hay lấy dao rạch từng đường lên cánh tay mình.

Không thể sợ hãi, cũng như không thể cảm nhận được cơn đau. Người không ra người, q uỷ cũng chẳng ra q uỷ, nếu như Khương Vũ đã không thích anh, thì cần gì phải tự lãng phí thời gian của mình như vậy?

Cừu Lệ giữ những suy nghĩ cực đoan trong lòng, năm lần bảy lượt từ chối cô, cho đến khi Khương Vũ đưa cho anh một viên chocolate.

“Đây là kẹo mà tớ thích ăn nhất, tặng cho cậu. Hy vọng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Kẹo đã chảy mất một nửa, lại có hương vị ngọt ngào lan tỏa từ nơi đầu lưỡi, là thứ đã nhiều năm anh chưa từng cảm nhận được.

Cừu Lệ như thoáng bừng tỉnh.

***

Thực ra, con người của Cừu Lệ vốn không khó gần như vẻ bề ngoài, ít ra đối với Khương Vũ là như vậy.

Phải thừa nhận rằng mỗi khi tức giận, cái thói độc mồm độc miệng của anh có thể khiến người ta tức c hết, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, đều rất tự giác mà nuốt xuống mấy câu khó nghe, bởi vì cô không thích.

Khi hai người họ cãi nhau, Cừu Lệ đều giận dỗi. Tuy miệng không nói, nhưng cơ thể vẫn rất thành thực, vẫn chìa tay ra cho cô nắm, vẫn chở cô đi luyện múa, chờ cô tan trường.

Cừu Lệ không nói anh thích em, nhưng Khương Vũ biết cả.

Để mua cho cô đôi giày múa ba lê cao cấp, anh đã chấp nhận đến hội quán quyền anh để làm bao cát cho người ta trút giận.

Để cho Khương Vũ có thời gian luyện tập, anh xung phong đến nhận nhiệm vụ quét dọn thay cô, nhẫn nhịn mấy lời mỉa mai chế nhạo của những cậu ấm cô chiêu.

Đôi giày bóng rổ cô mua cho anh bị người ta đốt, anh dùng tay không dập lửa, dùng số tiền còn lại của mình để mang đi sửa chữa, mặc dù mua đôi mới sẽ rẻ hơn.

Anh gọi điện cho cô, nói rằng mình đang đi dạy thêm, ngồi máy lạnh rất mát.

Nhưng cô đã thấy anh khuân vác, đẩy xe bê gạch ở công trường dưới trời nắng chói chang, không một phút ngơi tay để kiếm tiền. Anh có bố bị t âm t hần, có tiền sử làm vật thí nghiệm, ai mà dám giao con mình cho anh dạy?

Số tiền anh kiếm được, dùng để mua hộp nhạc Thiên Nga tặng sinh nhật cô. Rất nhiều năm về sau, khi tức giận đến đ iên người, cô vẫn không nỡ ném nó.

Tuy vậy, Cừu Lệ vẫn luôn giữ lời hứa với cô. Anh nỗ lực học hành, đậu vào một trường đại học tốt để có thể quang minh chính đại đi tìm lại mẹ của mình, sống một cuộc đời thành công rực rỡ.

Anh muốn cho cô một tương lai rực rỡ, để cô có thể kiêu ngạo, có thể sống tùy ý mà không cần phải quan sát sắc mặt người khác.

Cừu Lệ biết rằng, Khương Vũ của anh luôn xứng đáng với những gì tốt nhất.

Những lúc anh đứng trong góc tối xem cô biểu diễn, chỉ thấy cả khán đài bên dưới đều phải sôi sục vì cô. Khương Vũ mặc một bộ váy Thiên Nga đen, kiễng chân nhảy lên, cần cổ mềm mại uyển chuyển, trở thành tiêu điểm duy nhất trong Vũ hội Đêm Hè.

Khi không phải biểu diễn, cô sẽ trở thành một cô bạn gái nhỏ thích lẽo đẽo theo anh, chăm lo cho anh từng li từng tí, sau đó sẽ kiếm một trăm cái cớ để không phải làm bài tập, đều khiến cho anh phải bất đắc dĩ chiều theo cô.

Khương Vũ nghĩ rằng, nếu theo cái đà này, thì mọi chuyện đều sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.

Chỉ là cô đã coi nhẹ sức nặng của dư luận, cũng coi nhẹ chứng bệnh tiềm ẩn trong người Cừu Lệ.

Dường như cái sự đ iên rồ ấy trở thành một căn bệnh mãn tính, tạm thời biến mất không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không tái phát. Anh nỗ lực đỗ đại học, rồi nhận ra rằng lý tưởng bấy lâu nay của mình chỉ là một trò cười. Anh biết rằng tình trạng của bản thân càng ngày càng bất ổn, đến một lúc nào đó, có thể làm hại đến Khương Vũ mà không biết trước được.

Còn có lựa chọn nào khác sao? Đương nhiên là không.

Ngày Khương Vũ dọn đến trường đại học, Cừu Lệ đến xách va li, trải ga giường, mua đầy một tủ băng vệ sinh và nước đường đỏ cho cô.

Sau đó, anh nhẹ nhàng nói ra lời chia tay, quay lưng bước đi, dứt khoát và quyết tuyệt như khi anh buông mình nhảy xuống sông, hay cầm dao cứa qua cánh tay mình vậy.

Cừu Lệ vốn không biết đau, nhưng chỉ cần Khương Vũ khóc, anh sẽ đau đến tan nát tâm can.

Cô cũng quên mất rằng, kiếp trước thuật thôi miên của anh vốn lợi hại như thế nào.

Đến kiếp này, anh tiếp tục thôi miên cô.

Anh đặt tay lên mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm bên tai, êm dịu đi vào trong giấc mộng.

Anh nói, lần đầu tiên em gặp Cừu Lệ, em thấy anh ta nằm giữa đống bùn, mới vừa bị đánh hội đồng. Em xoay người chạy đi, không ngoảnh lại. Từ đó về sau, hai người không còn liên quan nữa.

Anh nói, em nỗ lực học tập, đỗ vào trường đại học em mong ước. Em cũng chăm chỉ luyện tập, dành được vô số giải thưởng khác nhau. Ở đỉnh cao cuộc đời, em gặp một chàng trai thầm mến em, sau đó hai người ở bên nhau, hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ làm đám cưới.

Cuộc đời em không có Cừu Lệ, cũng không nên có.

Anh ta là kẻ t âm t hần, đến một lúc nào đó sẽ làm hại em.

Cho nên, em đừng đến tìm anh ta nữa.

***

Thế nhưng, A Lệ, có thể anh đã quên rằng, Khương Vũ là vốn người cố chấp như thế nào.

Em có thể cãi lời mẹ, lên tiếng đối chất với giáo viên dạy múa, chống lại bà chủ nhà họ Bộ, bởi vì họ đều động chạm đến ước mơ và lý tưởng của em.

Ngay cả anh cũng vậy.

Khi đã yêu đậm sâu, đâu phải cứ nói quên là quên, nói không có chính là không có đâu? Anh nói nhẹ nhàng như thế, nhưng đối với em, lại là một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm cả đời.

Vì thế, Khương Vũ phá bỏ thuật thôi miên của Cừu Lệ, nhớ lại tất cả.

Không chỉ có quãng thời gian cấp ba nồng nhiệt, mà còn có cả những hình ảnh vụn vặt từ kiếp trước.

Ở đó, Cừu Lệ mang còng tay, bị cảnh sát áp giải đi, nói với cô rằng, “Đừng sợ, anh bảo vệ em”.

Ba mươi hai nhát dao g iết c hết Hoắc Thành, ba mươi hai vòng xoay fouettes của Thiên Nga đen, trở thành một bí mật được anh cất giấu trong tim, theo anh cùng bước xuống mồ sâu.

Mẹ từng nói rằng, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Nếu như chỉ có duy nhất một người vĩnh viễn không thay đổi, thì cô nghĩ, người đó chắc chắn là Cừu Lệ.

Bởi vì bất kể ở kiếp trước hay kiếp này, bất luận ở thế giới nào trong vũ trụ mênh mông bao la kia, Cừu Lệ vẫn luôn yêu Khương Vũ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cherries chấm muối & Hội chạy Deadlines

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN