logo
REVIEW>> BÌNH MINH MÀU ĐỎ
binh-minh-mau-d
Tìm truyện
Donate

BÌNH MINH MÀU ĐỎ

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 77

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 135

Giới thiệu:

Người ta đồn rằng, bên cạnh Lê Tiện Nam có một người phụ nữ, tuổi tác không lớn, diện mạo thanh tú. Lê tổng rất hào phóng, không chỉ mua cả một căn chung cư trong nội thành cho cô, mà còn đích thân đón đưa bằng xe riêng.

Lúc nghe được mấy lời đồn này, Lê Tiện Nam chỉ cười mà nói: “Đừng nói bậy, cô ấy không thích ồn ào, là tôi bám lấy cô ấy, dù sao, thích người ta thì cũng phải có thành ý.”

“Anh không thích gió, nhưng vì thích ở bên em, gió thổi cũng không sao cả. Ý anh là, em làm gì cũng được, Phi Phi, em có anh thiên vị.”

Tuy Lê Tiện Nam không nói một câu anh yêu em nào, nhưng tình yêu của anh thể hiện qua từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất.

Tình yêu theo gió mà bắt đầu, anh dâng hiến hết mọi sự chân thành cho em, vì với anh, em chính là vĩnh hằng.

***

Năm Diệp Phi hai mươi hai tuổi, năm ấy cô đang là sinh viên năm cuối học tại trường đại học Yến Kinh.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai mươi hai nên là cái tuổi cô rạng ngời nhất, tin yêu vào cuộc đời và tương lai nhất.

Thế mà, đấy lại là thời điểm cuộc sống của cô rối ren nhất, đen tối nhất.

Mùa đông năm ấy lạnh lẽo đến khó ngờ, có lẽ là suốt cả cuộc đời này, Diệp Phi sẽ chẳng bao giờ có thể quên đi được mùa đông năm ấy.

Vì ngoài cái rét buốt căm căm ra, điều khiến cho mùa đông năm hai mươi hai tuổi của cô trở nên thật khó quên biết bao, lại chính là đôi mắt thăm thẳm sâu của một người.

Dẫu đã suy xét đến hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn kết cục, nhưng cuối cùng cô vẫn tình nguyện bị nhấn chìm trong ánh mắt anh.

… Là do cô cam tâm tình nguyện đắm chìm trong giấc mộng hoàng lương này, là do cô cam nguyện phụ thuộc vào dược tính của Endorphin để tạm thời quên đi cơn đau trước mắt.

Diệp Phi là một cô sinh viên xuất sắc của khoa Văn học.

Thuở mới bước chân vào thành phố rộng lớn lộng lẫy này, cô từng ôm vô vàn mộng tưởng, từng đứng dưới chân tòa nhà cao nhất mà ước ao rất nhiều điều.

Cô ước mình sẽ tìm được một công việc như ý, sẽ mua được một căn nhà nho nhỏ cho chính mình trước tuổi ba mươi, sẽ gầy dựng được một “khoảng trời” tại thành phố phồn hoa bậc nhất này, sẽ luôn kiên định với ước mơ và sớm ngày thành công.

Nhưng rồi, thực tế phũ phàng cứ không ngừng gửi đến cô những cú tát điếng người.

Diệp Phi tự hỏi, không biết rốt cuộc chính mình đã trải qua những gì, để giờ đây cô còn chẳng dám nuôi hy vọng lớn lao gì như trước kia nữa, mà cô chỉ mong sao mình sẽ có thể tiếp tục trụ lại thành phố này, tiếp tục nỗ lực vì em trai mình.

Cứ thế, cô như trở thành con quay, bị cuốn vào một guồng quay bất tận, không biết điểm kết thúc nằm ở đâu.

Đứng trước bao ngã rẽ, có lẽ đó cũng chính là thời điểm bế tắc nhất trong cuộc đời cô.

Cô vừa bất lực với chính mình, vừa bất lực với cuộc đời.

Nhưng rồi, vào một ngày cũng bình thường như bao ngày khác, khi cô đang đứng ở điểm đợi xe buýt, nhai vội chiếc sandwich vừa mua được trong cửa hàng tiện lợi, có một người đã xuất hiện.

Người này… là một người qua đường vừa tốt bụng vừa kỳ lạ.

Nói người này tốt bụng là vì người này đã chủ động đưa tay ra giúp đỡ Diệp Phi, dẫu đó chỉ là một cốc cà phê nóng, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để đôi tay cô không còn lạnh nữa, còn lòng cô thì ấm hẳn lên vì hai chữ “tình người”.

Nói người này kỳ lạ là vì… lẽ ra người này đã có thể làm ngơ, vờ như không thấy hay không biết như vô số người qua đường khác, chứ chẳng cần phải tận tụy quan tâm đến một người xa lạ như cô làm gì cả, thế mà cuối cùng anh lại chẳng hề chọn làm như thế.

Có lẽ, vì khi ấy người này vô tình đi ngang qua đúng ngay lúc ấy, vô tình trông thấy cái dáng vẻ vừa quật cường vừa mong manh ấy của cô, vô tình thấy cô đang ăn vội miếng bánh cuối cùng… nên đã động lòng trắc ẩn, không đành lòng mặc kệ.

Người này đến nhanh mà rời đi cũng nhanh, trong lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác, lời cảm ơn còn chưa kịp thốt ra, thì anh đã rời đi mất, đến cả một bóng lưng còn chẳng thèm để lại.

Diệp Phi chỉ đành nuốt lời muốn nói vào trong, lòng thầm ghi nhớ người đàn ông tuy mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại ấm áp này.

Cô cứ tưởng rằng mình sẽ khó mà có cơ hội gặp lại để chính thức nói lời cảm tạ anh, nhưng nào ngờ, cái cơ hội này lại đến nhanh hơn cô nghĩ nhiều…

Vì lần thứ hai gặp anh đã vội vã đến.

Và cũng trong lần gặp mặt này, hai người đã “chính thức biết nhau”, chẳng còn là hai người qua đường xa lạ như lần trước nữa.

Nhưng, mọi chuyện cũng chỉ đến thế, chỉ dừng lại ở “biết” mà thôi. Vì ngoài cái tên “Lê Tiện Nam” ra, Diệp Phi chẳng còn biết thêm bất kỳ điều gì về anh nữa.

Anh đúng là một người đàn ông kỳ lạ.

Trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, Lê Tiện Nam luôn sống theo và làm việc theo khuôn khổ.

Tài sản kếch xù, gia thế nổi trội, ngoại hình tuyệt mỹ, tương lai hứa hẹn, có nguyên tắc, biết giữ mình, người đàn ông hoàn mỹ nhất Yến Kinh,… là những “mỹ từ” mà mọi người ưu ái dành riêng cho Lê Tiện Nam.

Người ta cứ ngỡ như anh chính là “tác phẩm” điêu khắc tinh xảo nhất dưới đôi tay tỉ mỉ của Thượng Đế, vì anh hoàn hảo đến độ tưởng chừng như là không có thật.

Tuy sống cuộc đời mà người người ao ước, nhưng dường như cuộc sống của Lê Tiện Nam luôn thiếu đi chút gì đó…

Thiếu đi chút gì đó để cuộc sống của anh không đơn điệu nhường này, thiếu đi chút gì đó để cuộc sống của anh không vắng lặng như thế này, thiếu đi chút gì đó để khi đối mặt với tình yêu, anh sẽ vững tin chứ không phải là chùn bước vì sợ mình không xứng đáng được yêu như lúc này…

“Bởi vì từ tận đáy lòng sợ mình không đáng được yêu thương, chúng ta độc lai độc vãng, nhưng mà chính là bởi vì độc lai độc vãng, mới khiến cho chúng ta cho rằng mình không đáng được yêu thương. Có một ngày mà bạn không biết là khi nào, bạn sẽ lái xe đi trên đường, có một ngày mà bạn không biết khi nào, bạn sẽ gặp được người đó, bạn sẽ được yêu… Bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời bạn thật sự không còn phải cô đơn nữa, bạn sẽ lựa chọn không cô đơn nữa.”

Một người đàn ông như Lê Tiện Nam mà cũng phải cúi đầu trước tình yêu sao? Nghe thật nực cười, thật khó tin biết bao!

Đúng là nực cười thật, đúng là khó tin thật, nhưng mà… đây lại chính là sự thật đấy.

Ngay khi anh sắp đầu hàng và chuẩn bị thỏa hiệp với sự cô đơn, thì Diệp Phi đã đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ xông vào cuộc sống tẻ nhạt của anh.

Cô như một vì tinh tú sáng ngời rơi vào mặt hồ tĩnh lặng trong anh, tuy chẳng có ý muốn quấy rầy, nhưng sự tĩnh tại thuở đầu đã biến mất hoàn toàn kể từ sau khoảnh khắc cô đến.

Cô khuấy đảo thế giới của anh, cũng khiến anh rung động, rồi anh bắt đầu khao khát được ánh sáng chiếu rọi.

Anh luôn nghĩ cô mới chính là “hy vọng” được gửi đến để thắp sáng cuộc sống đơn bạc của mình, nhưng anh chẳng ngờ rằng, chính anh cũng mang ánh sáng đến với cuộc đời của Diệp Phi.

Họ đều xem đối phương như tia ấm ngày đông, nhưng chẳng ngờ bản thân mình cũng chính là người đã thắp lên ngọn lửa hy vọng cho đối phương.

Có lẽ, trong suốt cuộc đời này, ai cũng sẽ chỉ gặp được duy nhất một người như thế mà thôi – một người có thể trao cho ta một tình yêu độc nhất vô nhị, một người là một nửa hoàn mỹ nhất, hoà hợp với linh hồn của ta nhất.

May mắn thay, trong cái đêm tuyệt đẹp ấy, Lê Tiện Nam đã gặp được người ấy, cũng chính là cái người “độc nhất vô nhị” kia ấy.

Cô không chỉ ấm áp tựa dòng nước mùa xuân, mà cô còn dạy cho anh cách yêu, cũng yêu anh, để anh được yêu bằng tất cả những gì anh có.

Như cái cách mà Diệp Phi là duy nhất với Lê Tiện Nam, đối với cô, anh cũng chính là Lê Tiện Nam duy nhất, trên thế giới này, sẽ chẳng còn bất kỳ một “Lê Tiện Nam” nào khác ngoài anh nữa.

Đêm tàn, bình minh ló rạng.

Tình yêu của họ sẽ vĩnh viễn nồng nàn rực sáng, tựa ánh bình minh ngày ngày chiếu soi, chẳng bao giờ lụi tàn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Du Nhiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN