logo
REVIEW>> BIỂU MUỘI KHÓ THOÁT
bieu-muoi-kho-thoat
Tìm truyện
Donate

BIỂU MUỘI KHÓ THOÁT

Tác giả:

Chi Đông

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 72

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 958

Giới thiệu:

Người đời đều biết Thế tử Trường Hưng Hầu, Thẩm Thính Trúc trong sáng như ánh trăng, tài mạo xuất chúng, là quân tử đoan chính. Nhưng từ nhỏ lại thân yếu nhiều bệnh, chỉ sợ sống không được lâu, không ai không thốt lên một câu đáng tiếc.

Chỉ có biểu tiểu thư Lâm Khinh Nhiễm nương nhờ ở Hầu phủ biết rõ “sự thật” — hắn đi lại không tiện là giả, tay hắn có thể g iết người, hắn còn từng giữ nàng ở lại bên cạnh mình mấy tháng.

Ban đêm, Thẩm Thính Trúc phóng khoáng thoải mái đẩy cửa phòng nàng ra, tỏ vẻ khó hiểu: “Sao biểu muội cứ tránh mặt ta mãi thế.”

Lâm Khinh Nhiễm đỏ mắt, nhỏ giọng cầu xin hắn: “Huynh tha cho ta được không, ta sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“Dựa vào đâu để ta tin muội? Là đ ộc câm muội, khiến muội không thể nói, hay là c hặt tay muội, để muội không thể viết…” Thẩm Thính Trúc hôn khẽ lên vành tai nàng, giọng điệu dịu dàng pha lẫn lưu luyến: “Nhưng ta lại không nỡ, chỉ có Nhiễm Nhiễm luôn ở bên cạnh ta… ta mới yên tâm được.”

“Suỵt, khóc cũng không được.” Dỗ cho tiểu cô nương thút tha thút thít ngủ xong, Thẩm Thính Trúc mới đi ra khỏi phòng.

Tùy tùng ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa: “Thế tử gia, lần nào ngài cũng dọa khóc xong lại dỗ, ngài không thấy mệt sao?”

Thẩm Thính Trúc: “Rất thú vị mà.”

Tùy tùng: “Ngài không thấy biểu tiểu thư sắp đi báo quan rồi à?” Mấu chốt là bọn họ không phải người xấu mà!

Về sau, Thẩm Thính Trúc không nỡ hù dọa nữa, ôm người vào lòng trăm phương ngàn kế dỗ dành: “Ta để Nhiễm nhiễm bắt nạt lại, bắt nạt thế nào cũng được.”

***

Cuối hè đầu thu, gió nhẹ mơn man hàng dương liễu dọc theo bờ sông. Trong không khí thoảng hương nồng của hoa sen, đến mọi thứ xung quanh cũng trở nên dễ chịu nhẹ nhàng.

Ở Giang Ninh, Lâm phủ nổi tiếng giàu có một vùng, quyền lực cùng tiền tài không ai sánh kịp. Lâm gia chỉ có hai người con, nhi tử Lâm Chiếu và nữ nhi Lâm Khinh Nhiễm. Khi còn thơ bé, Lâm Khinh Nhiễm đã sớm mất mẫu thân. Vì vậy, phụ thân cùng huynh trưởng hết sức yêu thương chiều chuộng nàng. Chỉ cần nàng muốn, đều tìm mọi cách cho nàng hết thảy.

Dường như, ở mảnh đất Giang Ninh này, Lâm Khinh Nhiễm là tiểu thư khuê các yêu kiều xa hoa nhất, cũng là viên ngọc liên thành bỏng tay không phải ai cũng dám chạm vào.

Lâm Khinh Nhiễm có một tiểu cô gả xa tận Thượng Nguyên, ngày trước khi người còn ở đây, luôn quan tâm chăm sóc và thương yêu nàng vô cùng. Vậy nên, khi biết huynh trưởng đi buôn bán tại Tuyên Thành chưa về, nàng liền nhận lệnh của phụ thân, mang theo lễ mừng thọ và các đồ vật quý giá lên đường đến kinh thành thăm tiểu cô Lâm thị và chúc thọ Thẩm lão phu nhân.

Thế nhưng, nàng tựa như chú bướm nhỏ, lần đầu tiên đi xa nhà liền cảm thấy vạn vật khắp nơi thật mới mẻ tươi đẹp, ở đâu cũng muốn dừng chân thật lâu để dạo chơi, mua sắm. Lần này, với nàng đi đến Thượng Nguyên là phụ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài mới là chính.

Có lẽ, Lâm Khinh Nhiễm không biết rằng, Giang Ninh là quê hương nàng, ở đó Lâm phủ có thể một tay che trời, còn nàng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, người mà ai cũng không dám trêu đùa hay thương tổn. Rời khỏi nơi đó, sẽ có rất nhiều biến cố cùng hiểm nguy chờ đợi nàng.

Đêm ấy, trời mưa rất to, sấm chớp vang trời, đoạn đường đang đi trở nên lầy lội bùn đất, xe ngựa của Lâm Khinh Nhiễm gặp nạn, nàng phải vào một cái miếu hoang để trú tạm, chờ trời tạnh thì khởi hành vào thị trấn ngay. Nào ngờ, trong lúc nàng còn đang chờ người đến cứu thì tận mắt chứng kiến một cảnh tượng khiến nàng kinh hoàng thất thố đến mức rét lạnh sợ hãi.

Lưỡi kiếm sáng loáng sắc bén giơ lên, máu tươi văng ra bốn phía, người nọ gục xuống nền nhà lặng ngắt, còn hắn vẫn đứng ở nơi đó, giữa ánh nến loang lổ, ánh mắt tàn nhẫn thâm sâu, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lùng tàn bạo. Lâm Khinh Nhiễm cả người run bần bật, đến hơi thở cũng trở nên mỏng manh yếu ớt. Nàng sẽ c hết, c hết dưới thanh kiếm và sự hung tàn ấy.

Nàng khóc, nước mắt như trân châu, đọng lại nơi khóe mi, từng giọt rơi xuống. Nàng không muốn sinh mệnh kết thúc như vậy. Nàng còn muốn trở về nhà, về với phụ thân, huynh trưởng. Nàng muốn được ngắm nhìn thế giới rực rỡ đầy ánh nắng bên ngoài. Vì thế, nàng liền liều mạng cầu xin hắn, cầu hắn tha cho nàng một mạng, hắn muốn thứ gì Lâm gia đều có thể cho hắn. Chỉ cần nàng còn sống, hắn sẽ có được hết thảy như ý.

Thế nhưng, Lâm Khinh Nhiễm không biết rằng, vận mệnh chính là một trò đùa của số phận. Người hôm nay nàng nghĩ rằng là kẻ xấu xa chuyên g iết người không ghê tay tàn nhẫn máu lạnh lại là kẻ sau này sẽ dốc hết tâm can mà yêu thương sủng ái, bảo vệ chở che cho nàng cả đời.

***

Thế tử Trường Hưng hầu Thẩm Thính Trúc từ khi sinh ra đã mang mệnh phú quý, dung mạo tài hoa xuất chúng. Hắn tựa như ánh trăng thanh cao vời vợi trên cao, không nhiễm bụi trần, vừa nho nhã khí chất, vừa quân tử khiêm nhường. Trong kinh thành, Thẩm Thính Trúc chính là một công tử ôn nhu dịu dàng như ngọc, khiến trái tim nhiều cô nương thổn thức.

Thế nhưng, Thẩm Thính Trúc thân thể vốn yếu ớt, nhiều năm về trước, hắn vì bảo vệ Hoàng đế mà gặp nạn, đôi chân có tật, đi lại không tiện, phải di chuyển bằng xe lăn. Dường như, ánh trăng đã bị mây đen che lấp một phần, viên ngọc quý giá nay có thêm vết nứt. Thật khiến người khác cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

Nhưng không ai hay biết rằng, dưới lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt với tâm tính hoàn toàn khác biệt. Thẩm Thính Trúc có sự tự tin kiêu ngạo và ý chí không khuất phục của mình. Hắn không hề do dự trước những thử thách của bản thân, cho dù là đứng trên đôi chân đau nhức, mỗi bước đi là từng bước lăng trì, hắn đều có thể chịu đựng và vượt qua được.

Từng ánh mắt thương hại, đau xót hay tiếc nuối với Thẩm Thính Trúc hắn đều là vũ nhục. Hắn chán ghét sự giả dối của những người xung quanh, chán ghét mùi thuốc nồng đậm hằng ngày hắn uống, chán ghét, chán ghét toàn bộ thế giới này.

Thế nhưng, vào đêm mưa hôm ấy, dưới ánh nến mông lung mờ ảo, một tiểu cô nương khi tận mắt nhìn thấy sát khí của hắn, nàng khóc sợ hãi đến mức run rẩy nhưng vẫn gan dạ và liều lĩnh ôm lấy tay hắn cầu xin, cũng dám thương lượng cùng hắn cho con đường sống của mình.

Nàng bé nhỏ, mỏng manh như cánh bướm trong cơn mưa ngày hạ. Nước mắt nàng rơi, tựa bông tuyết lạc lối trong mùa đông lạnh giá, thấm ướt cả lòng hắn. Biết rõ là không nên, nhưng hắn lại muốn đùa giỡn ác ý với nàng, muốn nhìn nàng hoảng loạn sợ hãi trước hắn, rồi lại không có cách nào khác mà bám víu vào hắn, cầu mong hắn chở che.

Hắn đúng là một kẻ điên cuồng có suy nghĩ đầy kỳ lạ.

Gần bên Lâm Khinh Nhiễm càng lâu, Thẩm Thính Trúc càng cảm thấy tiểu cô nương này đúng là sinh ra để hành hạ hắn mà. Nàng cực kỳ kén chọn đồ ăn, trang phục hay gì đều phải là hàng tơ tằm thượng hạng, khi bị bệnh cũng yếu ớt vô cùng. Hắn nghĩ, sao trên đời này lại có một người nhạy cảm khó nuôi khó chiều như thế kia chứ.

Vậy mà, hết lần này đến lần khác, hắn đều nhún nhường dung túng cho nàng làm càn, mặc nàng muốn gì đều được, đến mức đám người hầu xung quanh hắn cũng không dám tin đó là công tử gia nhà bọn họ.

Thử xem có cô nương nào đang bị bắt cóc chờ ngày lấy tiền chuộc như Lâm Khinh Nhiễm nàng lại có thể ngày ngày ăn ngon uống ngon đổi món liên tục, mặc toàn váy áo cao cấp xinh đẹp, đi xe ngựa xa hoa nhất, ở khách điếm tốt nhất. Ngoài việc không thể tự do đi lại quá xa hay chạy trốn ra thì đúng là chỉ như đang dạo chơi như trước nay nàng vẫn mong muốn.

Quãng thời gian bên nhau chỉ mấy tháng, thế nhưng những tâm tư trong lòng mỗi người đều khác nhau.

Để rồi khi Lâm Khinh Nhiễm tưởng chừng như không bao giờ gặp lại người đó nữa, cũng sẽ quên đi hết đoạn ký ức đáng sợ nàng không muốn nhớ lại này thì cũng là lúc Thẩm Thính Trúc dùng thân phận thật của hắn xuất hiện trước mặt nàng.

Lần này, Lâm Khinh Nhiễm biết mình xong đời rồi.

Bởi vì cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện nên nàng càng hiểu rõ hắn là người như thế nào. Tất cả những gì hắn cho mọi người nhìn thấy đều không phải là sự thật. Nàng sợ hắn, sợ hắn vô cùng.

Nhưng, Thẩm Thính Trúc lại thích thú gặm nhấm nỗi sợ hãi hoảng loạn của nàng. Hắn tham lam muốn chiếm lấy toàn bộ những biến chuyển trong nàng, muốn mọi suy nghĩ mọi hành động mọi tâm tư của nàng đều chỉ thuộc về mình hắn.

Hắn nhận ra, trong đêm mưa hôm ấy, khi nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, vốn dĩ trái tim hắn đã động lòng trước nàng mất rồi. Vì động lòng cho nên mới tìm cách trêu chọc nàng, giữ nàng bên cạnh, dùng hết mọi thứ mình có cho nàng những thứ tốt nhất.

Mà Thẩm Thính Trúc hắn chính là kẻ thâm sâu toan tính, thứ hắn đã muốn có, nào có thể đánh mất được kia chứ.

Vậy nên, Lâm Khinh Nhiễm à, muội chỉ có thể ở bên ta, cả đời này mà thôi!

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Bánh Kem - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN