logo
REVIEW>> BỊ SÓI CON CỐ CHẤP NGOẠM VỀ Ổ
bi-soi-con-co-chap-ngoam-ve-o
Tìm truyện
Donate

BỊ SÓI CON CỐ CHẤP NGOẠM VỀ Ổ

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 30

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 598

“Tương tư lớn lên trong khoảnh khắc

Mới quên đi đêm dài thế nào

Giọt lệ nóng bừng nơi lòng bàn tay

Chỉ nguyện vì nàng si cuồng tam kiếp.” (*)

***

Bạch Ngọc thân là đại công tử danh môn bậc nhất của Bạch gia tại Bạch Châu, gia tài vô số, tiền đồ nơi phàm tục rộng mở gấm hoa. Vậy nhưng Bạch Ngọc lại không để vào mắt.

Nhân duyên đưa đẩy cho chàng thiếu niên Bạch Ngọc được đến cung Vụ Ẩn làm đệ tử Huyền Kiếm tông, nơi tịch mịch huyền bí ấy là chỗ trú ngụ của vị Tiên Tôn cao cao tại thượng - Giang Lâm Vụ.

Thiếu niên tài mạo song toàn, tâm trí vừa ở ngưởng khởi đầu của đời người đã trông thấy Tiên Tôn, một lần gặp gỡ không ngờ lại là duyên nợ đời đời.

Tiên Tôn xinh đẹp, khí chất bất phàm, tâm tính vừa thiện lương lại mang chút ngây thơ, nàng đạt cảnh giới cao của bậc tu chân khi tuổi đời còn trẻ, quả tim nàng nóng bỏng mang hoài bão đời người trừ yêu diệt ma, cứu rỗi bậc chúng sinh, mong ước mang lại cảnh thái hòa cho nhân gian.

Bạch Ngọc được hầu hạ cạnh Tiên Tôn, châm trà rót nước, mặc sức cho Tiên Tôn kiếm cớ trút giận lên người chứ chưa từng một lời oán thán. Hắn ao ước một cách hèn mọn, dù là trách phạt thì Tiên Tôn cũng chỉ trách phạt một mình hắn, ánh nhìn của nàng dù chứa đầy sự phiền chán cũng vẫn chỉ hướng về một mình hắn. Bạch Ngọc ngốc nghếch si mê Tiên Tôn.

Hắn với Tiên Tôn, ngày ngày đối mặt nhưng thân phận cách biệt xa tận nghìn trùng, đã bao đêm kể từ khi Bạch Ngọc nhận ra lòng dạ hắn chỉ dành cho Tiên Tôn Lâm Vụ, là một ngày hắn phải đau khổ ngậm đắng nuốt cay, đau khổ giấu giếm ánh mắt chứa đầy dục vọng, khao khát một lần chạm tay vào nàng, hắn sẽ nâng niu và nhẹ nhàng với nàng hệt như bảo vật của trời đất.

Có người nói, lòng dạ tăm tối nhất không phải kẻ ác, người tính kế chu toàn nhất chưa hẳn là kẻ địch, Giang Lâm Vụ không bao giờ có thể biết được, đồ đệ thân hình cao gầy mỹ mạo hiền hòa, chưa từng một lần cãi lời nàng kia, bụng dạ muôn vàn đen tối, cả ngày cả đêm hắn chỉ biết ủ mưu được kề cận với nàng…

Trong cái họa có cái may, ngày đó khi vô tình bị trúng độc từ kẻ bàng môn tà đạo, Bạch Ngọc đau đớn chịu đựng linh lực bị xuân dược tàn phá, hắn quyết giấu nhẹm sự cuồng si trong tâm tư mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiên Tôn nhìn hắn đau đớn như trăm nghìn kim châm kia, đã hạ quyết tâm ra tay tương trợ, Giang Lâm Vụ tự đưa mình để giúp hắn giải độc.

Thiếu niên rạng rỡ tuy ít tuổi nhưng một bụng kiến thức, kẻ mang danh tu vi đạo hạnh cao thâm chẳng qua lại là một nữ tử ngây ngô. Giang Lâm Vụ tu tập nơi hoang vắng, xa tránh dân gian quá lâu khiến nàng mất đi sự cảnh giác, ngỡ đâu chỉ đơn giản là một lần ra tay tương trợ, ấy vậy mà sự thật lại là một lần vướng tơ hồng.

Nếm được quả ngọt trong hoan ái nam nữ, Bạch Ngọc như kẻ khát vớ được vò nước, nhưng Lâm Vụ Tiên Tôn lại muôn vàn bỡ ngỡ, tâm trí nàng ngổn ngang, lo lắng cho tương lai của đệ tử đã bị nàng “cướp” đi sự trong trắng.

Những ngày tháng nàng cùng Bạch Ngọc truy đuổi kẻ tà đạo hại người, nàng tận mắt trông thấy Bạch Ngọc vì nàng mà gần như mất đi khống chế, hắn dễ dàng bị lời khích bác mà rối loạn linh lực, thân là sư phụ, nàng sao có thể đã sai càng thêm sai, sao có thể để hắn tiếp tục lâm vào cảnh nguy khốn? Lâm Vụ quyết định ra đi, nàng một mình đi trừ họa dân gian, vừa để bảo vệ Bạch Ngọc, vừa để con tim nàng được bình tâm suy xét.

“Quá khứ yêu thương không thể níu chặt

Tàn phá ánh sáng linh hồn

Giọt lệ biệt ly ướt nhoè

Như thiêu như đốt nồng ngực ta

Tình yêu lưu chuyển giữa đất trời

Một trái tim vì ai mà đau

Tứ hải bát hoang, thân này ở đâu

Năm tháng phải đặt để ra sao.” (*)

Nhìn Bạch Ngọc, thử hỏi lòng hắn hiện giờ ra sao? Đang trải qua thứ cảm giác gì, chắc hẳn hắn sẽ không ngại ngần đáp: Là thứ tình cảm đau đớn xoắn chặt tim gan, ngày ngày đêm đêm không còn ý nghĩa, thứ nuôi hắn sống không phải là thức ăn và nước uống, mà là hình bóng yêu kiều của Tiên Tôn, nàng vẫn ở đây, trong từng nét vẽ của hắn, vẫn vô cùng sống động, bờ môi đỏ kia dường như vẫn đang dịu dàng mơn trớn hắn, Bạch Ngọc nửa tỉnh nửa mê chờ đợi nàng…

Hỏi ánh trăng, nơi nào là phương Bắc? Hỡi làn gió kia, gió bắt nguồn từ đâu? Giang Lâm Vụ ra đi, giữa tứ hải bát hoang bao la rộng khắp, nàng cứ ngỡ bản thân nàng sẽ cần thật nhiều thời gian để chiêm nghiệm, nỗi nhớ nhung chàng thiếu niên ấy thiêu đốt con tim nàng, khiến từng đêm nàng trăn trở, giờ này Bạch Ngọc có còn nhớ nàng không?

“Vì chàng mà đến

Chỉ muốn mấy kiếp đều được gắn bó cùng chàng

Dù chỉ là giấc mộng, ta cam tâm tình nguyện không tỉnh giấc.” (**)

Cung Vụ Ẩn năm xưa đơn thuần chỉ là nơi nàng trú ngụ, thế nhưng giờ đây, khi bước chân nàng quay về nơi chốn cũ, nó không còn là tòa nhà lạnh lẽo cô quạnh, tại nơi ấy, Lâm Vụ có thể cảm nhận được một luồng khí nóng ấm, quả tim nhiệt huyết bao bọc bởi tình yêu cuồng nhiệt của Bạch Ngọc đang chờ đợi nàng.

“Sư phụ theo đuổi đạo của bản thân mình, ta vĩnh viễn ủng hộ bà ấy, nhưng ta cũng sợ hãi. Từ khi sư phụ tạ thế thực ra ta vẫn rất cô đơn, ta sợ cô độc. Ta thường ở trong núi ngốc nghếch mê man, nhắm mắt hay mở mắt đều là một mảnh tối tăm, cho dù biến mất cũng không có người biết.”

"Là Bạch Ngọc chàng đi tới bên cạnh ta, đi vào phạm vi của ta. Khi đó ta mới biết, hóa ra cơm nước có thể ăn ngon như vậy, giường chiếu có thể ấm áp như thế. Ta có thể cảm nhận được sự dịu dàng của chàng, nhưng là lúc đó ta cũng thấp thỏm lo âu, ta sợ chàng cũng sẽ giống như sư phụ, sẽ bỏ ta mà đi.”

“Ta đã từng sợ cô độc không có nơi nào thuộc về mình. Đi ra ngoài giống như lục bình dập dờn trong sóng biển, cho nên vẫn luôn không muốn đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ ta có chàng. Ta lại muốn chúng ta cùng đi tiêu dao khoái hoạt giống như sư phụ từng nói, đi khắp nơi nhìn sông núi, cũng có ích với tu hành tu tính.”

Năm rộng tháng dài trôi qua, thời gian mất đi không làm nàng và hắn cảm thấy đau khổ nữa, vì giờ đây nàng đã biết, hóa ra tim nàng đã có hắn, đời này Lâm Vụ đã không còn đơn độc, sói con trung thành mãi bên cạnh nàng.

____

(*) Trích lời dịch bài hát “Tam sinh tam thế” - Trương Kiệt

(**) Trích lời dịch bài hát “Vì người mà đến” - Viên Á Duy

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Sói Con Háo Sắc

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN