logo
REVIEW>> BÍ ẨN CHƯA LỜI GIẢI VỀ MÙA MƯA RỰC LỬA
bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-l-a
Tìm truyện
Donate

BÍ ẨN CHƯA LỜI GIẢI VỀ MÙA MƯA RỰC LỬA

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 72

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 211

Năm hai đại học, Lâm Thi Lan được chẩn đoán là mắc bệnh t âm t hần.

Cụ thể là PTSD, rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Cô là một trong số rất ít người dân đã sống sót trong trận lũ lụt thảm họa vào bốn năm trước, được tìm thấy sau mười ngày sống trong nhà máy hóa dầu.

Khi tỉnh lại, Lâm Thi Lan đã quên mất mình từng trải qua những gì và được cứu như thế nào, bác sĩ giải thích là do cơ thể đã tự động bài trừ một số ký ức đau thương, không nhớ là chuyện bình thường.

Cô không thấy bình thường tí nào. Ngược lại, vào độ giữa tháng 7 hàng năm, khi trong thành phố đổ mưa liên miên không dứt, cô lại mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh kỳ quái mà không ai khác thấy được.

Ông lão bán hàng đẩy xe bánh kẹo đứng giữa ngã tư đường. Giá bóng rổ trước cửa nhà vệ sinh bệnh viện. Cửa hàng nội thất sang trọng ngay phía dưới khu chung cư xập xệ bỏ hoang.

Lâm Thi Lan càng nói, người khác càng tin tưởng rằng cô mắc bệnh không hề nhẹ. Cho đến lần tái khám thứ tư, cô gặp lại Đàm Tẫn.

Vốn dĩ cô không hề nhớ cậu là ai, nhưng cậu vô cùng nồng nhiệt phấn khởi bắt tay cô, giới thiệu rằng từng là hàng xóm với cô từ năm cấp hai. Cơn lũ ở huyện Nhạn bốn năm trước, cậu cũng là một trong số ít người sống sót, và giống như cô, Đàm Tẫn cũng có thể thấy mấy hình ảnh quái lạ kia.

Cậu giải thích rằng, vào tháng 7 mỗi năm, chỉ cần trong thực tại có mưa, cả hai sẽ được nhìn thấy một số hình ảnh trước kia của huyện Nhạn. Có nghĩa là ông lão bán bánh kẹo, giá bóng rổ và khu chung cư đều thuộc về quá khứ, trước khi xảy ra lũ lụt.

Đàm Tẫn còn nói rằng, nếu trong thực tại mưa lớn, cả hai sẽ trực tiếp quay về huyện Nhạn bốn năm trước.

Quả thực là có chuyện này. Ba năm vừa rồi, Lâm Thi Lan đã quay về đúng ba lần, hai lần c hết trôi trong lũ lụt, một lần thoát c hết nhưng cũng chẳng vẻ vang gì. Nếu như cô không tìm ra nguyên nhân của việc quay ngược thời gian này, có lẽ sẽ bị mắc kẹt trong mùa mưa vĩnh viễn.

Mới nghĩ thôi đã thấy phát khùng.

Đàm Tẫn nghĩ rằng nguyên do là vì lúc trước, có thể họ đã hứa hẹn điều gì đó mà chưa kịp thực hiện, hồn của những người được hứa không thể siêu thoát nên cứ đưa họ du hành thời gian. Lần tiếp theo trở về, nhất định phải hoàn thành cho xong lời hứa đó, có vậy thì tất cả mới trở lại bình thường.

Lâm Thi Lan nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đồng ý, dù sao cô cũng không nghĩ ra được gì khác.

Lời hứa của cô, chắc chỉ là hứa “đỗ vào trường đại học hàng đầu, làm một đứa con gái ngoan ngoãn” với mẹ.

Cô cảm thấy từ trước đến nay, mình vẫn luôn rất, rất ngoan ngoãn. Mẹ mong muốn cô có thể làm bà nở mày nở mặt, đăng ký cho cô học thêm kín tuần, nấu một nồi canh gà khó ngửi để bồi bổ, thường xuyên cho phép người chú họ hàng xa dẫn bạn đến ăn nhậu trong nhà.

Lâm Thi Lan học đến quay cuồng choáng váng, uống canh gà đến mức phải nhập viện, còn người chú kia thì hay động tay động chân với cô. Ba năm trở lại, cô luôn cố gắng phản kháng đôi chút, nhưng nghĩ đến việc sau mùa mưa không còn được gặp mẹ, thì lại nhẫn nhịn.

Mắt kính lên độ không dám xin tiền đi thay, tan học chỉ có thể về thẳng nhà, làm xong hết bài tập mới được ăn cơm.

Trong lớp học, mọi người đều coi Lâm Thi Lan là kẻ lập dị. Cô xinh đẹp, học giỏi, nhưng tính cách lạnh lùng quái gở, hơn nữa còn có một bà mẹ độc đoán, ai mà dám chơi với cô.

Ngược lại, Đàm Tẫn luôn được lòng tất cả mọi người. Tính tình hào sảng, ham chơi hơn học. Trong gia đình Đàm Tẫn đã có một anh trai tài giỏi, nên mọi người không đặt kỳ vọng vào cậu nữa. Chỉ cần có thể sống thoải mái, thì cậu làm gì cũng được.

Lâm Thi Lan nhớ lại lúc cô học lớp tám, tan học thì tự mình bắt xe đến trung tâm học thêm. Đàm Tẫn lớp tám mập mạp tròn vo cũng lên cùng chuyến xe, khi thấy cô còn cười một cái, trông ngốc dễ sợ. Thấy cậu lên cùng tầng với mình, Lâm Thi Lan còn tưởng cậu đã biết hối cải, chú tâm học hành, kết quả là cậu rẽ vào tiệm mì đối diện lớp học thêm đang có chương trình Dạ Dày Vương.

Lên cấp ba, Đàm Tẫn đã lột xác trở thành cậu thiếu niên cao gầy, điển trai tuấn tú, bên má có hai nốt ruồi son cực kỳ dễ thương, nhưng tính cách vẫn hồn nhiên như vậy.

Lần trở về thứ tư, Lâm Thi Lan uể oải đi học, Đàm Tẫn chạy xe đạp vòng quanh cô, bấm còi inh ỏi, cười tươi, “Này người đẹp, có muốn lên không tớ chở đi”.

Cậu xúi giục cô trốn học thêm, ép cô uống thử trà sữa. Lâm Thi Lan muốn cứu con chó nhỏ bị xe tông, cậu cũng lên kế hoạch cực kỳ rầm rộ để giải cứu. Chú chó nhỏ bị mẹ cô mang đi cho đồng nghiệp, cũng là cậu đã chân trần chạy qua từng con phố, leo qua bức tường đầy mảnh thủy tinh, chịu dầm mưa cả đêm để mang nó về.

Đàm Tẫn nghĩ rằng, có lẽ đây là mùa mưa cuối cùng, nhất định phải khiến Lâm Thi Lan vui chơi thoải mái, sống hết mình một lần.

Cho dù cô vẫn luôn tươi cười, vẫn luôn chỉ đến tìm anh trai cậu.

Có lẽ đó là bí mật duy nhất mà Đàm Tẫn vẫn luôn cất giấu trong lòng.

Nếu như thế giới cứ mãi ồn ào như vậy, sẽ chẳng ai phát hiện ra.

Từ khi còn là một cậu nhóc tròn vo, Đàm Tẫn đã luôn chú ý đến Lâm Thi Lan.

Người khác nói rằng cô thật xinh đẹp, cậu chẳng thấy đẹp tí nào. Những đêm cô thức khuya làm bài tập, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, xấu hơn ma lem. Người khác nói cô lạnh lùng khó gần, cậu từng thấy cô tức giận bừng bừng nhìn mình, ánh mắt rực sáng hút hồn.

Lâm Thi Lan rất thích đến tìm anh trai của Đàm Tẫn để hỏi bài, dường như chưa bao giờ chú ý đến cậu em mập mạp kia. Cậu giả vờ ngồi xem tivi, nghe tiếng chuông cửa liền phi như bay đến, chỉnh trang lại đầu tóc rồi điềm tĩnh mở cửa, lạnh nhạt hỏi cô có chuyện gì.

Lâm Thi Lan chỉ thuận miệng khen cậu chơi bóng rổ giỏi, Đàm Tẫn liền luyện tập ngày đêm, đến mức từ một cậu bé béo ú trở thành một chàng trai tuấn tú.

Sinh nhật cô năm mười tám tuổi, cậu mua chiếc vòng theo đúng sở thích của cô, chần chừ mãi cũng chỉ dám nói là anh trai tặng. Lâm Thi Lan vui đến cười tít mắt, Đàm Tẫn bất giác cười theo, dù không biết cô thích quà hay thích người tặng.

Vì thế, tiếng chuông cửa đinh đang, hàng ghế trong sân thể dục, góc bàn còn vương nắng, tất cả đều viết tên cô.

***

Nhờ có sự cổ vũ của Đàm Tẫn, mùa mưa năm thứ tư, Lâm Thi Lan đã lấy hết can đảm mà sống cho bản thân một lần. Cô cãi lời mẹ, không lên lớp học thêm, nuôi một con chó nhỏ, lần đầu nếm thử vị ngọt của trà sữa, ra tay đánh ông chú họ hàng xa kia, kết bạn với một nữ sinh bị người khác cô lập.

Nhờ có lời an ủi của Đàm Tẫn, Lâm Thi Lan đã thôi yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân mình. Cô nằm trên giường của cậu, trên trán là băng cá nhân của cậu, mặc đồ ngủ của cậu, xấu hổ che giấu sự rung động trong lòng.

Khi mùa mưa ở thực tại kết thúc, cũng là lúc cô phải trở về.

Nhưng trong thực tại, đã không còn Đàm Tẫn nữa rồi.

Lâm Thi Lan gặp lại anh trai của cậu, nói rằng muốn gặp cậu.

Anh nhìn cô như nhìn một người bệnh t âm t hần, “Không thể đâu, Lâm Thi Lan. Chắc chắn đó là ảo giác của em thôi.”

Bởi vì Đàm Tẫn đã qua đời trong mùa lũ năm ấy rồi.

Vậy người kia là ai? Là bóng ma của cậu, là kỳ tích sinh ra từ các thế giới song song, hay chỉ là ảo giác méo mó từ tình trạng bệnh của cô, mà đã theo cô qua những mùa mưa không rời?

Ngày 28 tháng 7 năm 2018, huyện Nhạn ngập lụt diện rộng. Đất đá sạt lở sụp xuống, chặn kín lối đi duy nhất giữa huyện và thế giới bên ngoài. Những người còn sống sót đều tập trung ở nhà máy hóa dầu, bao gồm cả Đàm Tẫn và Lâm Thi Lan.

Mực nước càng dâng lên, chỗ trú ẩn càng ít. Nước khiến hệ thống điện bị chập mạch, gây hỏa hoạn, biến nhà máy thành một lò thiêu.

Khi mưa lớn dập tắt lửa, chỉ còn lại Đàm Tẫn và Lâm Thi Lan.

Khi cậu đưa cô lên tấm ván cao tầng chỉ đủ chỗ cho một người, nước đã dâng ngang đến ngực của cậu.

Lâm Thi Lan khóc lóc nói rằng, “Xin cậu đấy, đừng để tớ lại một mình.”

Đàm Tẫn đáp rằng, “Không đâu, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Đổi lại, Lâm Thi Lan, cậu phải hứa rằng sẽ quên tớ, và phải sống cho thật tốt.”

Và câu trả lời ấy đã hóa thành một lời thề, khiến cho các thế giới song song đều phải đứt đoạn, đan cài thành một sợi dây quấn quanh cổ tay cô, giam giữ cô trong những mùa mưa.

Lâm Thi Lan sau tai nạn đã quên cậu, nhưng cô sống không được tốt, vì thế lời thề vẫn chưa được thực hiện. Cô cứ mãi mắc kẹt, cho đến năm thứ tư, khi Đàm Tẫn ngạc nhiên mừng rỡ bắt tay cô trong bệnh viện.

Lời thề của Đàm Tẫn đến cuối cùng không phải là vô tận, không phải là chiếc ô mãi che chở cho cô trong những cơn mưa rào. Cậu chỉ có thể tiễn cô đến đây, quãng đời còn lại, đều phải dựa vào chính bản thân mình.

Tình cảm sâu nặng của thiếu niên, lặng thầm hơn cả mây trời, nhưng cũng kinh thiên động địa đến nỗi vũ trụ phải lặng im.

Trang giấy bị cô xé vụn, Đàm Tẫn lặng lẽ nhặt lại, dùng băng keo dán từng mảnh nhỏ. Cậu viết một hàng chữ rất nhỏ ở phía dưới, mà chỉ sau này, Lâm Thi Lan mới phát hiện ra.

“Đợi khi mưa đến, ta lại gặp nhau

Chân thành không đổi, thề c hết không rời.”

“Tớ muốn ở bên cậu mãi mãi. Khi vũ trụ này tan biến, chúng ta sẽ hóa thành những hạt bụi, rồi cùng nhau bay đi, bay đi…”

Thế giới song song và không gian đa chiều là vấn đề chưa được khoa học giải đáp, nhưng cô biết rằng, Đàm Tẫn và Lâm Thi Lan sẽ có một kết cục viên mãn.

Vì cậu là bí ẩn chưa có lời giải đáp trong mùa mưa rực lửa.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Linh Đang

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN