logo
REVIEW>> BẾN VỀ
ben-ve
Tìm truyện
Donate

BẾN VỀ

Tác giả:

Mặc Thư Bạch

Độ dài: 39

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 968

Cô chỉ là một người phụ nữ rất đỗi bình thường, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, làm công việc với đồng lương còm cõi, sống bên ông chồng trầm tính kiệm lời.

Cô ngỡ mình sẽ mãi bình thường như thế, cho đến một tối, chồng cô không đến đón.

Tai họa ập đến, cô bắt đầu sống trong bóng tối. Cô sợ người ta gièm pha do tối hôm ấy cô dự tiệc rượu, sợ người ta gièm pha do tối hôm ấy cô mặc váy.

Cô sợ chồng mắng cô không chính chuyên, sợ người nhà đay nghiến cô không giữ tiết hạnh.

Cho đến khi mọi thứ vỡ lở, người chồng vốn kiệm lời của cô chỉ ngồi trên sô pha, hút xong điếu cuối cùng, anh đứng dậy, nhìn cô cuộn mình trong góc, khóc đến cạn lòng.

“Em có lỗi gì chứ?”

Nói rồi, anh kéo tay cô, báo cảnh sát, truy bắt hung thủ, kháng cáo.

Anh nguyện dùng tính mạng và phần đời còn lại để tìm lẽ phải, đòi công lý, trao tình yêu cho cô.

Đường xa có điểm tận, đời dài có bến về, nỗi tuyệt vọng này rồi cũng sẽ qua.

Đường nào mà không đến cuối, vết thương nào mà không khép miệng, buổi đêm nào mà không đón bình minh. Ngay cả trái đất rộng lớn như thế nhưng cũng chỉ là một hình cầu, đi mãi đi mãi rồi cũng sẽ về lại nơi bắt đầu. Thứ cần đánh đổi chỉ duy nhất là thời gian và nỗ lực.

Nói thì nghe như nhẹ nhàng, nhưng đó lại là một con đường chẳng mấy khi có hoa thơm trái ngọt mà lại phủ đầy chông gai, bước đi trên con đường ấy con người ta có được, là sự trưởng thành.

"Thành niên và trưởng thành không giống nhau. Khi người ta học được cách đối diện với thế giới này bằng cách thức của riêng mình thì đó mới là lúc cuộc đời bắt đầu."

Tần Nam đã nói vậy đấy, anh là một người rất kỳ lạ, hoặc có lẽ Diệp Tư Bắc chưa từng hiểu anh là người như thế nào.

Khoảng thời gian ấy, khi biến cố bất chợt ập tới cuộc đời Diệp Tư Bắc giống như một cơn giông lốc dữ tợn không có hồi kết, cô từng rơi vào bóng tối của cuộc đời, sống như một hồn ma sắp tan biến. Cô chờ đợi cánh tay từ mẹ, từ gia đình, chờ đợi một lời khích lệ trái tim đã kiệt quệ của cô, nhưng không có.

Nếu trưởng thành thật sự đều cần một trả một cái giá, thì có lẽ cái giá mà Diệp Tư Bắc phải trả thật sự quá lớn, cũng quá đau đớn cho cô khi cô phải đứng lên từ một lần x âm h ại t ình d ục.

Đó là một từ ngữ không có gì xa lạ, là điều mà người ta nói rất nhiều trên báo đài, khi dạy con cái phải biết bảo vệ bản thân, khi bàn luận về một nạn nhân bất hạnh của thứ tệ nạn ấy. Đó là một cụm từ mang theo nỗi đau của nạn nhân, loại nỗi đau mà không một ai có thể tưởng tượng được. Nhưng nào ai có thể ngờ vào một ngày nào đó khi mở mắt, bản thân lại trở thành một trong số những nạn nhân ấy.

Cảm giác đó giống như trời đất sụp đổ trong mắt Diệp Tư Bắc, khiến cô vào khoảnh khắc ấy đã tê liệt khỏi những đau đớn ngoài da, khiến cô nung nấu một khát khao muốn kẻ đã hại cô phải trả giá, cho cô cái gọi là công bằng.

Nhưng hiện thực lại cho cô một cái tát đau đến đủ tỉnh ngộ. Sáng sau đêm bị xâm hại, Diệp Tư Bắc gọi điện cho cảnh sát xin một chiếc áo khoác, khi người mẹ ngoài 50 của cô được cảnh sát gọi đến bệnh viện rồi ngay lập tức chối bỏ chuyện con gái mình bị xâm hại bằng mọi giá, lúc đó, chiếc vỏ ốc giam giữ Diệp Tư Bắc đã chụp xuống người cô.

Diệp Tư Bắc nhìn người mẹ tóc đã hoa tiêu của mình, nhìn bà rưng rưng nước mắt xót cho cô, nhưng lời bà nói lại như cứa vào lòng cô. Bà nói cô hãy quên đi, cứ coi như bị chó cắn một lần là được. Bữa cơm đầu tiên sau biến cố xảy đến, đứa em trai mà cô yêu thương từ nhỏ đã “vô tình” nói cho cô nghe về những khó khăn mà nạn nhân bị xâm hại phải chịu đựng khi khởi kiện, gián tiếp nói rằng, chuyện này đừng nên dấy lên rồi lại tự làm khổ bản thân.

Diệp Tư Bắc là một cô gái đã 27 tuổi, những điều mà mẹ cô nói, em cô nói, cô đều hiểu, cô cũng ngẫm ra thiệt hơn trong đó. Nhưng mà, sao mọi người đều nói cho cô nghe cô không nên khiến cho kẻ khốn nạn kia phải trả giá như thế nào mà lại không nói cho cô vết thương này lại đau đớn tới như thế. Rốt cuộc có bao nhiêu người có thể coi nỗi đau này như một vết chó cắn, rồi lại tươi cười sống một cuộc sống hướng về tương lai, tại sao không ai dạy cô phải làm sao để làm được như thế.

Diệp Tư Bắc cũng từng rạng rỡ lắm chứ, những năm tháng thanh xuân dưới mái trường cấp ba hạng bét nhưng luôn ngập tràn sức sống của một cô thiếu nữ trẻ tên Diệp Tư Bắc.

“Chúng ta hãy phấn đấu, chúng ta hãy nỗ lực, chúng ta hãy đấu tranh. Vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất là có thể chạm tay đến tương lai tươi đẹp.”

“Không có nỗi khổ nào không thể vượt lên, không có tuyệt vọng nào không thể bước qua.”

“Tôi là Diệp Tư Bắc học lớp 10/7, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc để trở thành chính mình tốt đẹp hơn.”

Diệp Tư Bắc vốn nên sống như thế, chứ không phải thức cùng những đêm mất ngủ, say cùng hương rượu và thuốc lá dưới ánh trăng vắt vẻo ngoài trời. Cô vốn nên sống một cuộc sống ngăn nắp gọn gàng, chứ không phải trong căn nhà ngập đầy mùi say xỉn cùng những bãi nôn của chính mình.

Cô không nên như thế, cô biết, nhưng cô mệt mỏi rồi, dù sao cũng chỉ sống trong bóng tối, có tệ hại cỡ nào cũng có ai nhìn ra đâu.

Nhưng vẫn có một người, có một người đàn ông cố chấp, một người đàn ông không hoàn hảo nhưng cũng là người duy nhất hỏi cô rằng...

“Em có lỗi gì chứ?”

“Chúng ta đi báo cảnh sát.”

“Nếu tổn thương không được công lý an ủi thì vết thương thối rữa sẽ mãi mãi còn đó.”

“Số phận cũng có thể thay đổi.”

“Em sẽ lấy được công bằng, em sẽ thắng, sau này em sẽ có cuộc đời rất, rất tươi đẹp.”

“Nếu ai dám chửi em. Anh sẽ chửi lại. Ai dám bắt nạt em, anh sẽ đánh kẻ đó. Em không sai, nếu ai nói em sai thì đó chính là lỗi của người đó.”

“Diệp Tư Bắc.” Anh siết chặt tay cô, giọng run run: “Đến c hết em còn không sợ, sợ gì sống tiếp?”

“Anh là chồng em, anh sẽ ở bên em. Diệp Tư Bắc, em có nhà, em biết không?”

Đó là người chồng của cô đó, còn là một người chồng sắp ly hôn. Nhưng anh lại là người duy nhất vươn tay vào bóng tối kéo cô ra, đặt vào tay cô viên ngọc mang tên dũng khí, cho cô can đảm, dắt tay cô đi đòi lại công lý cho mình.

Con đường đòi lại công lý chưa bao giờ là một con đường dễ đi. Diệp Tư Bắc chỉ là một cô gái nhỏ bé không tiền không quyền, trên con đường đó với cô lại càng khó khăn hơn.

Cô đã phải tự đâm vào vết thương của mình không biết bao nhiêu lần, hết lần này tới lần khác, khiến máu chảy đầm đìa dưới chân với thứ quyết tâm khiến kẻ ác ôn phải trả giá xứng đáng. Nhưng những người bên ngoài đâu có hiểu được, được mấy ai xót cho vết thương của cô. Bọn họ chỉ chăm chăm tìm tòi trên vũng máu ấy, đoán xem trong vết thương ấy có bao phần là thật. Những kẻ giả dối vô lương tâm thậm chí còn đem tất cả nỗi đau ấy đạp dưới bùn, muốn vùi dập cô bằng những lời dối trá.

Mỗi một bước đi đều như bước trên bàn chông, khó khăn đến thế, nhưng Diệp Tư Bắc vẫn bước đi. Vì cô không chỉ có một mình, cô có gia đình, có cảnh sát Lâm Phong, cảnh sát Trương Dũng, có người anh em Đại Xuân ở tiệm sửa xe Hoa Tuyết, có những người xa lạ chưa từng gặp mặt nhưng lại ủng hộ cô, và hơn cả, cô có Tần Nam. Dù rằng không nhiều, nhưng lại quá đủ, quá đủ để cô có thể nhịn đau mà bước tiếp, để cho những kẻ xấu xa hiểu, công lý luôn treo trên đầu mọi người.

Có thể trên con đường dài ấy, sẽ có lúc có người mỏi chân, họ sẽ dừng lại, không thể tiếp tục ủng hộ cô nữa, nhưng Diệp Tư Bắc giờ đây đã trưởng thành, điều mà cô nhận được từ sự trưởng thành ấy, là hy vọng và sự kiên trì vươn tới tương lai để bước đi trên con đường chông gai của mình.

Mỗi người đều là một cô công chúa trong câu chuyện của mình, họ không nhất thiết phải xinh đẹp yêu kiều hay tài năng xuất chúng, nhưng họ là duy nhất, là những cô công chúa với những nét đẹp của riêng mình.

Mà mỗi một cô công chúa cũng đều xứng đáng tìm được vị hoàng tử của riêng họ. Có đôi khi, vị hoàng tử ấy sẽ không phải như trong cổ tích, tay dắt bạch mã, kiếm dắt bên hông. Đó có thể là một chàng hoàng tử với khuyết điểm đầy mình, có thể sẽ sợ chơi cảm giác mạnh, không biết biểu đạt suy nghĩ, khô khan, cục mịch, nhưng sẽ luôn là người hiểu và yêu thương công chúa của mình nhất trên đời.

Giống như Tần Nam vậy, anh giống như bến về của sự an nhiên, là đích đến của con đường tìm công lý, là mái nhà đầy sự bình yên. Anh luôn ở đó, và dang tay đón chào Diệp Tư Bắc.

Tần Nam cũng có rất nhiều bí mật, về cô gái rạng rỡ đã trở thành tín ngưỡng của anh ngày ấy, cô gái xứng đáng để anh gửi gắm hy vọng vào tương lai. Một người con gái mà anh mong cô sẽ sống tốt hơn bất cứ ai khác. Đó, là một người đặc biệt.

"Tần Nam, anh từng thích ai chưa?"

"Anh không biết thế nào là thích. Nhưng có một người, anh vẫn luôn mong cô ấy sẽ hạnh phúc."

"Anh chưa từng mong sẽ ở bên cô ấy, nhưng anh luôn mong cô ấy sẽ yên vui".

Tần Nam Tư Bắc, âu cũng là trời sinh một cặp, là sợi tơ tình được duyên phận se cho

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cá xinh đẹp

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN