logo
REVIEW>> ÁNH TRĂNG RƠI VÀO BỂ TÌNH
anh-trang-roi-vao-be-tinh
Tìm truyện
Donate

ÁNH TRĂNG RƠI VÀO BỂ TÌNH

Tác giả:

Sơ Huân

Designer:

Độ dài: 64

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2654

Văn án:

Lúc Thẩm Niên bị đuổi ra khỏi nhà, đúng lúc xe của một người đàn ông dừng trước mặt cô.

Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên lạnh như băng.

Người đàn ông liếc nhìn cô: “Lên xe.”

Thẩm Niên khẩn trương nắm góc áo: “Về sau tôi sẽ báo đáp anh.”

Có lẽ nghe thấy câu này người đàn ông cảm thấy thú vị, híp mắt hỏi: “Báo đáp như thế nào?”

“Tôi… Tôi trả tiền.”

“Thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”

Đường Thừa Tuyên vẫn nghĩ Thẩm Niên là người nhút nhát, yếu ớt, mãi đến khi người phụ nữ rời đi không chút lưu luyến nào.

Ba năm sau, cô gái đơn thuần đã trưởng thành, trở thành một yêu tinh câu dẫn lòng người.

Cô ngồi trên đùi người đàn ông, túm lấy cà vạt của anh, ý cười trên mặt đẹp đến mức chói mắt: “Đường tiên sinh còn trách tôi không? Anh không thiếu tiền, cho nên tôi sẽ đổi cách báo đáp, như vậy… sẽ thanh toán xong.”

Đường Thừa Tuyên vẫn giống mấy năm trước, lạnh lùng nhìn cô, dường như không có thứ gì có thể khiến anh dao động.

Đường Thừa Tuyên từ trước đến nay đều bình tĩnh, nay lại không khống chế được mà nắm lấy cằm cô, ánh mắt vừa ẩn nhẫn vừa điên cuồng: “Nếu không muốn trở về, vậy tại sao trước kia lại câu dẫn tôi?”

Giọng Thẩm Niên lạnh nhạt: “Là anh dạy tôi, đã thích thứ gì đó thì phải dùng hết mọi thủ đoạn để chiếm được nó.”

Cô chắt rượu vang, môi đỏ mọng nóng bóng kề sát vào tai anh, khóe miệng cong lên, trào phúng nói:

“Nhưng anh lại chưa nói, chiếm được rồi thì phải quý trọng.”

Người đàn ông như vậy, giống như ánh trăng trên bầu trời cao, không thể với tới.

Thỉnh thoảng thì bố thí sự dịu dàng nhưng vẫn có sự lạnh nhạt, dường như chưa bao giờ thật lòng.

Nhưng càng như vậy, càng khiến khiến người ta muốn dùng một ngọn lửa để thiêu cháy trái tim sắt đá và con người của anh.

Muốn kéo ánh trăng cao cao tại thượng rơi vào bể tình, trầm luân cùng mình.

***

Chắc hẳn trong lòng mỗi chúng ta đều từng cất giấu một bóng hình, là ánh trăng sáng, là bí mật không thể bật mí.

Một vài người thì muốn lặng lẽ ngắm trăng từ phía xa, nhưng vài người lại muốn hái trăng xuống, cất giấu làm của riêng.

Còn với Thẩm Niên, cô muốn kéo ánh trăng cao cao tại thượng đó rơi vào bể tình, cùng mình trầm luân.

***

Thẩm Niên vốn là con gái ngoài giá thú của Thẩm gia, nhưng lại bị mẹ ruột tráo đổi với thiên kim thật nhà họ Thẩm.

Sau khi thân phận thật của cô bị phát hiện, Thẩm Niên bị đuổi khỏi nhà. Ông nội Thẩm không yên tâm về cô, bèn giao phó cho cậu hai nhà họ Đường chăm sóc cô.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Đường vốn là thân gia, qua lại đã lâu, tuy Thẩm Niên gọi Đường Thừa Tuyên một tiếng chú hai nhưng cả hai lại không có quan hệ huyết thống.

Thẩm Niên vốn dĩ thích thầm Đường Thừa Tuyên, vì vậy cô quyết định che giấu tính cách thật để có thể ở lại bên anh.

Đường Thừa Tuyên từng dạy Thẩm Niên rằng: “Có thể tỏ ra yếu ớt nhưng phải nhớ kỹ, tỏ ra yếu ớt là để thắng.”

Chỉ là anh không ngờ, cô gái nhỏ khi đó đã hiểu được đạo lý này từ lâu, hơn nữa còn áp dụng lên người anh rất tốt.

Trước giờ Thẩm Niên vốn không phải kiểu người hiền lành, lương thiện gì nhưng lại khoác bên ngoài một lớp vỏ bọc yếu đuối. Cô không quan tâm bất kỳ điều gì, từ đầu đến cuối cô chỉ muốn anh. Nếu không có được Đường Thừa Tuyên, thì không có gì được coi là thắng.

Thế rồi, đến khi tình cảm ấy không thể kìm nén nổi nữa, Thẩm Niên bất chấp tất cả mà thổ lộ tâm ý với anh: “Anh à, em thật sự rất thích anh”, sau đó còn tìm đủ mọi cách để leo lên giường anh.

Khi ấy Đường Thừa Tuyên đã nói gì với Thẩm Niên?

Anh nói: “Em đối với tôi chỉ là say đắm nhất thời, sau này em tỉnh táo lại sẽ phát hiện nó là sai lầm. Tôi sẽ không thích em, Thẩm Niên, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thích bất cứ ai. Ngay cả khi tôi và em ở bên nhau cũng sẽ không lâu dài được.”

Anh nói một cách lý trí, bình tĩnh, không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Giống như bậc cha chú giáo dục con cháu, chứ không phải giữa đàn ông và phụ nữ.

Khi đó Thẩm Niên thật sự cho rằng Đường Thừa Tuyên sẽ vĩnh viễn không yêu cô. Ánh trăng là thuộc về mọi người, không phải của riêng mình cô.

Chỉ là cô không ngờ được ánh trăng đó đã bị cô nhúng chàm lúc nào không hay rồi. Chẳng qua khi ấy chính bản thân anh cũng không nhận ra, để rồi khi cô rời đi mới mơ mãi một giấc mộng.

“Muốn cho anh biết nỗi lòng của em

Anh đối với em quan trọng thế nào

Muốn cho anh biết sở thích của em

Đều là hình thành từ anh.

Muốn cho anh biết niềm vui của em

Là vì anh mà em cười vui vẻ

Muốn cho anh biết ước mơ của em

Là vì anh mà trở nên lấp lánh.” *

***

Thật ra Đường Thừa Tuyên vốn không phải kiểu người lạnh lùng, chỉ là những mất mát, tổn thương của của thời niên thiếu đã đóng băng anh lại thôi. Giống như dì Tôn đã nói, Đường Thừa Tuyên là người dịu dàng vô cùng, nhưng anh là người có trách nhiệm trên vai, vậy nên anh phải cất giấu hết sự dịu dàng của bản thân.

Cho tới khi gặp được Thẩm Niên, cô như ngọn lửa đang rực cháy lao vào anh, cô nhiệt tình, thiêu đốt hết thảy băng giá bao quanh anh khiến cho Đường Thừa Tuyên từ đóa hoa Thiên Sơn Tuyết Liên nở rộ trên núi cao, trở thành lá phong rực lửa vào mùa thu.

Đến lúc này Đường Thừa Tuyên mới nhận ra, nhiều năm trước Thẩm Niên đã âm thầm gieo một hạt giống trong trái tim hoang vu, cằn cỗi này của anh, sau khi cô rời khỏi, vô số tình yêu cùng tưởng niệm tưới lên hạt giống đó, cuối cùng đến một ngày nó bất chợt nảy nở, sắc xuân lan tràn.

***

Lúc đầu đọc truyện mình còn nghĩ là sẽ thấy được một màn ngược luyến tình thâm nữa cơ. Nhưng không các bạn ạ. Có lẽ do tình yêu của hai người họ đủ lớn, đủ bao dung lẫn nhau.

“Ánh trăng rơi vào bể tình” là một câu chuyện khá ngọt ngào đáng yêu. Cá nhân mình thì không đánh giá cao hình tượng của cặp nhân vật chính cho lắm, vì tổng tài lạnh lùng và cô gái nhỏ nũng nịu là kiểu tính cách thường thấy trong những truyện thế này rồi. Mặc dù mô típ truyện không mới nhưng điểm cộng là tác giả đã xử lý tình huống rất khéo léo, khiến tổng thể câu truyện trở nên có màu sắc rất riêng.

Truyện không có tiểu tam, tiểu tứ gì, cặp chính trở về bên nhau rất tự nhiên. Nói chung với những bạn yêu thích thể loại ngọt sủng, nhẹ nhàng thì “Ánh trăng rơi vào bể tình” cũng là một lựa chọn không tồi đâu ạ.

Nếu phải dùng một câu hình dung về tình yêu của họ thì sẽ là: “If I had a flower for every time I thought of you… I could walk through my garden forever.” (Alfred Tennyson)

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sakura House

* Trích bản dịch lời bài hát Muốn cho anh biết do Lý Hàm thể hiện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN