logo
REVIEW>> ANH LÀ ÁNH LỬA VÀ MẶT TRỜI
anh-la-anh-l-a-va-mat-troi
Tìm truyện
Donate

ANH LÀ ÁNH LỬA VÀ MẶT TRỜI

Tác giả:

Chiêu Loạn

Độ dài: 86

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 884

Giới thiệu:

[1] Tô Linh gặp Thẩm Tử Kiêu vào một đêm mưa.

Lúc ấy anh bị thương vì cứu người, cả người đều là m áu, tay đặt trên đầu gối, nửa sống nửa c hết dựa vào đầu ngõ hẻm.

Tô Linh lấy dù che lên người anh, lúc xoay người chuẩn bị đi thì lại bị anh nắm chặt cổ tay lại.

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu hơi phiếm hồng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Linh, tựa như một con sư tử vừa mới tỉnh dậy, cả người toát lên sự lạnh lẽo thấu xương.

Sau đó… Tô Linh đưa anh về nhà.

[2] Người trong nghề đều biết, cô tiểu thư Tô Linh trốn khỏi nhà kia, nhìn như vô hại, nhưng thực chất toàn thân đều có gai nhọn.

Cô từng ở trước mặt bao người, một động tác xinh đẹp quật ngã một tên t ội p hạm qua vai mình, cực kì dứt khoát và nhanh nhẹn giữ chặt cánh tay của người nọ lại, dùng một vật bén nhọn kề lên cổ người đó.

Có một tên ăn chơi trác táng trào phúng nói: “Tô Linh đã không còn được người nhà che chở, còn thích xông pha không biết trời cao đất rộng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trêu chọc phải phiền toái.”

“Cứ để cô ấy trêu chọc.”

Thẩm Tử Kiêu cứ thưởng thức chiếc cốc pha lê không chút để ý, hơi ngước mắt lên, giọng lạnh nhạt: “Tôi có thể che chở.”

[3]  Tô Linh cảm thấy, Thẩm Tử Kiêu chắc chắn là một tên nghèo đáng thương không có nhà để về, không nơi nương tựa. Có một ngày, Tô Linh tò mò: “Nếu mấy năm trước anh không lựa chọn con đường trở thành đặc cảnh thì anh sẽ làm nghề gì?”

Thẩm Tử Kiêu ngước mắt, trả lời không chút suy nghĩ: “Kế thừa gia sản nhà anh, trở thành một phú nhị đại.”

Tô Linh vẫn luôn cho rằng Thẩm Tử Kiêu chỉ đang khoác lác.

Mãi đến thời điểm hai người tình cờ gặp lại nhau lần nữa, Thẩm Tử Kiêu xuất hiện trong một buổi đấu giá, ngồi ở vị trí đáng chú ý nhất bên trong hội trường, vung tiền như rác, mua lại một hòn đảo.

Vì em, anh cam tâm tình nguyện lao vào lửa thiêu thân.

Em là tín ngưỡng không bao giờ phai mờ cho đến khi anh c hết đi, em là khát vọng và cố chấp cuối cùng của cuộc đời anh.

***

Người là ánh lửa trong đêm đông

Là gió nhẹ của ngày hè

Là mặt trời rực rỡ lúc bình minh

Người vì ta vượt núi cao biển lửa

Ta nắm tay người mặc bão tố mưa giông.

Tô Linh gặp Thẩm Tử Kiêu lần đầu tiên vào một đêm mưa, cô được mời tới một buổi tụ họp nhàm chán của giới nhà giàu. Người nổi bật nhất buổi tiệc vốn nên là cậu ấm nhà họ Trần - Trần Khải, nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi Tô Linh đã bị người đàn ông ở bên cạnh thu hút, bởi khí chất của anh so với đám thiếu gia ăn chơi rượu chè xung quanh không phù hợp cho lắm.

Anh ngồi một mình trên chiếc sô pha nhỏ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bàn tay phải với khớp xương rõ ràng cầm lấy ly rượu, mười ngón tay thon dài đẹp mắt, toàn thân trên dưới tỏa ra khí chất giàu có nhưng lạnh lùng cấm dục. Nước trong ly thủy tinh đong đưa, dù khoảng cách hơi xa nhưng dường như vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng những viên đá va chạm vào nhau. Từng đợt, từng đợt tựa như đang gõ vào lòng người.

Đôi mắt của anh hẹp dài mang theo chút tàn ác không ăn nhập với bốn phía, ngũ quan anh tuấn, cằm dưới sắc sảo rõ ràng, cho dù chỉ khẽ lướt qua cũng sẽ bị anh hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Bất kỳ một động tác nào đó của anh đều giống như đã được dày cộng trù tính, đẹp đẽ như một bức tranh, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.

Là một họa sĩ vẽ truyện manhua, Tô Linh cực kỳ muốn mời anh làm người mẫu cho mình.

Sau đó cô nghe nói, anh là vệ sĩ của Trần Khải, một quân nhân đã xuất ngũ, trước đó từng tiếp nhận huấn luyện ở Mỹ, là người bò ra từ chiến trường, toàn thân đều là mùi m áu tươi. Nếu như người khác cảm thấy e sợ khi tiếp xúc với anh thì Tô Linh lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

Lần thứ hai gặp lại cũng là vào một đêm mưa, Tô Linh đi ăn khuya trở về gặp một người đàn ông m áu me đầy mình nửa sống nửa c hết dựa vào đầu ngõ hẻm. Cô lấy dù che lên người anh, lúc xoay người chuẩn bị đi lại bị anh giữ lại.

Tô Linh vốn định rút tay thì nhận ra Thẩm Tử Kiêu, đôi mắt hẹp dài của anh hơi phiếm hồng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Linh, tựa như một con sư tử vừa mới tỉnh dậy, cả người toát lên sự lạnh lẽo thấu xương. Sau đó… Tô Linh đưa anh về nhà.

Có lẽ khi ấy Tô Linh cũng chẳng ngờ, hành động này của mình đã nhấc lên mối duyên phận kỳ diệu giữa hai người.

Tô Linh xuất thân là đại tiểu thư Tô gia. Cô vốn nên giống như các cậu ấm cô chiêu khác, chơi bời phung phí xa hoa. Thế nhưng sau khi cha mẹ mất cô lựa chọn rời khỏi ngôi nhà nơi cô lớn lên, rời khỏi nơi đong đầy yêu thương nhưng cũng tràn ngập những mưu tính.

Thật ra Tô Linh chỉ là tiểu thư con vợ kế, sau khi vợ trước qua đời gần một năm Tô Nhân Triệt gặp Lâm Hiểu Như, hai người vừa gặp đã yêu sau đó nhanh chóng kết hôn. Không giống như những gia đình hào môn khác, con cái tranh chấp nhau, Tô Linh và người anh trai Tô Phó Thần lại cực kỳ thân thiết.

Thế nhưng bà ngoại của Tô Phó Thần lại không phải người đơn giản, bà ta thao túng mọi thứ, sẵn sàng mưu toan mạng người để có được thứ mong muốn. Ông nội và cha mẹ của Tô Linh đều c hết trong tay bà ta. Tô Phó Thần ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng chẳng thể nào bảo vệ được Tô Linh.

Có lẽ cha của Tô Linh đã đoán trước được việc này, từ khi cô còn nhỏ ông đã luôn dặn cô phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có dựa vào chính bản thân mới có thể lâu bền. Và Tô Linh đã không phụ kỳ vọng của cha mình, trở thành một cô gái đầy mạnh mẽ, can đảm.

Cô can đảm đến mức bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để cứu người mới gặp vài ngày như Thẩm Tử Kiêu. Cô khiến anh nhìn cô với con mắt khác, khiến anh dần xa chân vào lưới tình lúc nào chẳng hay.

Thẩm Tử Kiêu vốn cũng xuất thân thế gia hiển hách. Nhưng anh lại cãi lời cha mẹ mà nhập ngũ, đi đến nơi mưa b om bão đ ạn, không ngại gian khổ hy sinh, làm một cây s úng mạnh mẽ, một ngọn đuốc rực cháy để thiêu rụi những tàn ác xấu xa.

Những tưởng cuộc sống của anh sẽ luôn quanh quẩn giữa ranh giới sinh tử, cho đến khi một nhiệm vụ của tổ anh thất bại, nhìn những người anh em thân thiết từng vào sinh ra t ử với mình lần lượt c hết đi trước mặt mình, Thẩm Tử Kiêu rơi vào khủng hoảng, người vốn là một xạ thủ bắn tỉa bách phát bách trúng như anh lại không thể cầm nổi cây s úng. Sau đó Thẩm Tử Kiêu xuất ngũ sống một cuộc sống không nghĩ tới tương lai.

Nhưng sự xuất hiện của Tô Linh đã phá vỡ mọi giới hạn của anh, khiến anh bắt đầu suy nghĩ về chuyện sau này.

Thẩm Tử Kiêu không biết, anh cũng là người phá vỡ mọi giới hạn của Tô Linh. Tô Linh là người trượng nghĩa, nhưng trước đây cô sẽ không vì nhân từ mà tùy tiện đưa người không thân thiết về nhà. Sẽ không biết rõ ràng có nguy hiểm nhưng vẫn giữ người lại bên cạnh. Càng sẽ không vì giúp ai mà chủ động dây vào phiền phức có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chính bản thân họ cũng không biết mình đã thích đối phương từ khi nào. Nhưng thời điểm liệu có quan trọng không khi nó đã thực sự tồn tại?

Duyên phận quả là thứ vô cùng kỳ diệu, nó khiến hai con người, hai thế giới, vốn không liên quan đến nhau nhưng lại gặp gỡ và trở nên khăng khít với nhau.

Tình yêu của Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu thật sự khiến người đọc cảm thấy ngưỡng mộ, họ không tiếc hy sinh mạng sống vì đối phương, vì đối phương mà vượt qua mưa bom bão đạn.

Nếu như Thẩm Tử Kiêu là ánh lửa trong đêm đông, sưởi ấm những lạnh giá bao năm qua trong lòng Tô Linh, là mặt trời chiếu sáng hết thảy tối tăm xung quanh cô. Thì Tô Linh chính là gió hạ dịu dàng, là mây trời mềm mại.

Vì cô, anh cam tâm tình nguyện lao vào lửa thiêu thân.

Cô là tín ngưỡng không bao giờ phai mờ cho đến khi anh c hết đi, là khát vọng và cố chấp cuối cùng của cuộc đời anh.

“Anh là ánh lửa và mặt trời” là câu chuyện xen lẫn giữa nhẹ nhàng hài hước và sâu sắc cảm động, một sự kết hợp hài hòa giữa hai gam màu ấm và lạnh. Tác giả đã khá thành công trong việc xây dựng tâm lý nhân vật, lồng ghép giữa những ký ức trong quá khứ và hiện tại.

Tuy nhiên mình cảm thấy điểm trừ của truyện là kết thúc hơi đầu voi đuôi chuột. Mạch truyện ban đầu khá vội vã, nhưng càng cuối càng trở nên lê thê, kể lể. Nhưng về cơ bản thì đây vẫn là bộ truyện đáng để đọc.

____

…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Olive Lavender

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN