logo
REVIEW>> ANH ĐÀO HỔ PHÁCH
anh-dao-ho-phach
Tìm truyện
Donate

ANH ĐÀO HỔ PHÁCH

Tác giả:

Vân Trụ

Reviewer:

AI_Lâm

Designer:

Độ dài: 93

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2197

Lâm Anh Đào 9 tuổi đã tự xưng là “chị đại” ở Quần Sơn. Cô nhóc xinh xắn nhanh nhẹn hoạt bát ấy, nhỏ xíu xiu mà đã “cầm đầu” mấy tên con trai cùng lớp đi ngao du khắp làng khắp xóm, khám phá mọi nơi. Chỉ có điều lúc ấy cô không biết, mọi người xem cô là “chị đại” không phải vì cô ngầu, mà là vì bọn họ chỉ muốn cưng chiều cô mà thôi.

Ở cái nơi núi non heo hút này, đâu có gì nhiều để mà khám phá, chỉ là các hộ gia đình của công ty điện lực nhận công tác rồi đến nơi này để sinh sống và làm việc, thế nên, lớp học cũng chỉ có bao nhiêu đó học sinh, bạn bè cũng chỉ bao nhiêu đó người. Năm tháng cứ vậy mà trôi qua, cho đến một ngày, khu nhà tập thể tăng thêm một hộ, và lớp Anh Đào tăng thêm một người, tên là Tưởng Kiều Tây.

Thật ra Anh Đào không phải tên Anh Đào, cô tên là Kỳ Nhạc. Nhưng vì từ nhỏ đến lớn rất thích ăn quả anh đào cho nên mới được mọi người gọi bằng cái tên thân mật như vậy. Anh Đào cũng muốn người bạn mới gọi mình như vậy nha.

Nhưng mà, sao khó quá à. Người gì lạnh lùng ghê.

Không sao, Anh Đào chính là “chị đại” khu này mà, tiếp đón người mới là chuyện nên làm. Thế nên, dù cho Tưởng Kiều Tây lạnh nhạt thế nào cô cũng vô cùng nhiệt tình với cậu. Giới thiệu cho cậu những đặc điểm của Quần Sơn, kéo cậu vào những trò chơi tinh nghịch của mình, giúp cậu làm quen với những người bạn mới. Dần dần, Anh Đào cảm thấy Tưởng Kiều Tây cũng không phải là khó gần lắm, chỉ là có chút cô độc mà thôi.

Quần Sơn giống như tên gọi của nó, chính là một quần thể núi bao quanh, những người làm việc ở đây đều là đi theo dự án, kết thúc công việc thì sẽ rời đi. Giống như các gia đình xung quanh nhà Anh Đào vậy, sau một thời gian làm việc ở đây, lại quay lại trụ sở chính ở tỉnh. Cha mẹ đi, đương nhiên con cái cũng phải đi, thế nên mới có cuộc chia tay lịch sử. Anh Đào ở lại, các bạn thân của cô đều rời đi hết, kể cả Tưởng Kiều Tây.

Ký ức tuổi thơ của Anh Đào chỉ gói gọn ở nơi này, cùng với những người bạn này, thế nên khi họ rời đi, trái tim cô gái nhỏ giống như bị khoét mất một lỗ vậy, rất đau. Mặc dù sau đó có những người bạn mới, nhưng cô đã không còn vui vẻ như vậy nữa.

Một “chị đại” đã từng hoạt bát ngông nghênh là thế, nhưng bởi vì khoảng cách mà cũng không thể thoát khỏi sự cô đơn, mà ngày đó thông tin liên lạc cũng không thuận lợi, cô không thể thường xuyên nói chuyện với bọn họ, còn có vài lần, không thể gọi được cho Tưởng Kiều Tây. Thế nên Anh Đào âm thầm quyết định, đi tìm họ.

Cả đời này có lẽ cô cũng không thể nào quên được cảm giác lúc đó, xấu hổ, và trơ trọi. Cô mặc bộ đồng phục quê mùa đứng chờ ở cổng trường, từng người lạ lẫm lướt qua không ngừng chỉ trỏ bàn tán, mà người cô muốn gặp nhất kia, lại lặng lẽ đứng ở nơi đó, không nói một lời.

Anh Đào không hiểu.

Đã từng thân thiết với nhau như vậy, đã từng cùng nhau trải qua quãng thời gian vui vẻ là vậy, chỉ mới vài năm không gặp, cậu đã quên rồi sao, Tưởng Kiều Tây?

Tưởng Kiều Tây không quên, không hề quên.

Vào lúc cậu cô đơn buồn bã nhất đã có một cô gái như ánh nắng rực rỡ soi chiếu cuộc đời tăm tối của cậu, cho cậu nếm trải những tình thân mộc mạc nhất, trao cho cậu những tình cảm thơ ngây trong sáng nhất. Làm sao quên?

Nhưng cũng đâu còn cách nào.

Anh Đào vốn không biết cuộc sống thực sự của Tưởng Kiều Tây, lúc gặp cậu, cô chỉ biết cậu là thiên tài toán học, lúc nào cũng cặm cụi giải đề Olympic, cũng chẳng biết cố gắng vậy để làm gì.

Nhưng mà giờ đây, biết cũng chẳng để làm gì nữa, cậu ấy đã không cần mình nữa rồi. Anh Đào buồn lắm.

Thế nên sau khi trở về, Anh Đào muốn thay đổi. Nếu như trước kia cô cảm thấy bản thân không cần phải cố gắng học giỏi làm gì, thì bây giờ cô đã có mục tiêu. Học giỏi, lên tỉnh, đến gần cậu ấy.

Rồi cũng giống như trước đây, quãng thời gian thiếu niên cũng không khó trôi qua đến vậy. Chẳng mấy chốc mọi người đều đã bước đến ngưỡng cửa thành niên. Còn đôi chút thơ ngây, những cũng không dại khờ. Tháng năm rực rỡ, thanh xuân có bạn.

Anh Đào thi đỗ vào trường của các bạn cũ và Tưởng Kiều Tây, vẫn vui vẻ, vẫn là bạn thân, nhưng đã không còn xốc nổi như lần đó. Cô lặng lẽ hơn, mặc kệ bị người khác trêu chọc, vẫn ung dung đón nhận.

Ngược lại là, Tưởng Kiều Tây lại không bình thản được nữa. Cậu vốn không quên cô mà, thế thì tại sao cô lại không còn nhiệt tình với cậu như trước nữa?

Những khúc mắc của tình đầu chưa biết gọi tên giống như những áng mây trên bầu trời, lúc đậm lúc nhạt, tích trữ nhiều sẽ rơi xuống thành mưa. Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây nhận ra lòng mình.

Nhưng vẫn còn ngây ngô lắm, thế nên không chịu nổi một đòn của số phận.

Tưởng Kiều Tây từ trên trời rơi xuống vực thẳm. Từ một chàng trai thiên tài, sau khi trút bỏ mọi gánh nặng của một người con chỉ được coi là thế thân, cậu đã rời bỏ.

Đừng quên tớ!

Chính là câu nói cuối cùng của Tưởng Kiều Tây nói với Anh Đào khi cậu đi. Cậu thừa nhận mình rất ích kỷ, đến tương lai của bản thân còn không thể nhìn thấy được, lại muốn cô không quên mình.

Tất nhiên Anh Đào sẽ không quên, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Đột ngột như vậy, đau đớn như vậy, có nhiều câu muốn hỏi cậu như vậy lại không biết phải đi đâu để hỏi.

Cứ như vậy, lại bỏ lỡ thêm vài năm. Nhưng vài năm này so với vài năm trước đã không còn giống nhau nữa. Họ đều đã trưởng thành.

Anh Đào không còn ngây ngô đi tìm Tưởng Kiều Tây, nhưng cũng không hề bỏ qua bất kỳ tin tức nào về anh. Vừa học, vừa tìm, cuối cùng…

Khi Tưởng Kiều Tây nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé gục đầu trước khu nhà trọ nghèo nàn rách nát của mình, anh đã không thể bình tĩnh được nữa. Tất cả những đè nén, những nỗ lực, những đêm dằn vặt chỉ có thể chống đỡ bằng nỗi nhớ về cô, ngay tại giờ phút này đều sổ lồng bay ra.

Tại sao phải bắt cô không được quên? Tại sao phải để cô chờ đợi? Tại sao phải đợi thành công vững vàng rồi mới có thể quay về gặp cô?

Trong cuộc tình chưa kịp bắt đầu này, Anh Đào dũng cảm hơn anh. Cô dám yêu, dám đợi, dám đi tìm anh, cũng sẽ dám kết thúc. Cho nên đến lúc này Tưởng Kiều Tây mới biết sợ, sợ trong trái tim cô không chừa chỗ cho anh nữa, sợ cô quyết tâm rồi, anh sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Thế nên…

Lần đầu gặp nhau vào năm 9 tuổi, trải qua tuổi thơ và thanh xuân trong sự phập phồng và bấp bênh, vượt qua khoảng cách về thời gian và số phận, vào một năm nào đó khi Tưởng Kiều Tây vừa trải qua sinh nhật của độ tuổi được cho phép, họ cùng nhau đăng ký kết hôn. Không muốn chờ đợi nữa, không muốn lãng phí thời gian nữa. Cùng nhau hạnh phúc thôi.

***

Câu chuyện là một hồi ức vô cùng tươi đẹp, những kỷ niệm, những tình cảm hình thành và được nuôi dưỡng cẩn thận bởi tháng năm, đi theo cuộc đời của mỗi người trong số họ. Có những gia đình đơn giản mà hạnh phúc, cũng có những gia đình, vật chất không thiếu nhưng tình thương lại không đủ, có những mối tình, trúc trắc mà ngọt ngào, cũng có những mối tình, chưa kịp thốt ra đã tan thành mây khói.

Khi bọn họ còn nhỏ, là tình cảm bạn bè, tình làng nghĩa xóm. Lớn hơn một chút là tình đầu ngây thơ, thầm thương trộm nhớ. Thêm một chút nữa, chính là cuộc sống giản đơn và tràn ngập tình yêu của Tưởng Kiều Tây và Anh Đào.

Là một câu chuyện thanh xuân đầy màu sắc, cũng lắng đọng theo thời gian. Rất nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN