logo
REVIEW>> ANDERSEN CỦA TÔI
andersen-cua-toi
Tìm truyện
Donate

ANDERSEN CỦA TÔI

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 88

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 809

“Nothing is too high for a man to reach, but he must climb with care and confidence.”

(Không gì là quá cao tới mức nằm ngoài tầm với của con người, nhưng anh ta phải leo lên một cách cẩn trọng và tự tin)

  • Andersen -

Thật lâu trước đây, Lương Tư Nguyệt đã nghĩ Liễu Du Bạch chính là một người như vậy, quá cao và ngoài tầm với.

Cũng không thể trách cô có suy nghĩ này, ấn tượng trong lần đầu gặp nhau của hai người xấu đến mức chẳng ai muốn nhìn thấy đối phương thêm một lần nào nữa.

Một Lương Tư Nguyệt 15,16 tuổi từ vùng quê nghèo lên phố lớn và một Liễu Du Bạch cao ngạo lạnh lùng chẳng để ai vào mắt, còn đặc biệt hiểu lầm nhau là ở hai đầu chiến tuyến. À mà không, chỉ có anh hiểu lầm Lương Tư Nguyệt, chứ cô gái nhỏ nào có biết gì về mối hận thâm sâu của nhà họ Liễu anh đâu.

Nhưng giải thích gì cũng vô dụng, ba của cô làm tài xế cho nhà họ Liễu, bát cơm này là thứ đã nuôi sống cô và bà ngoại, cùng với món nợ khổng lồ khi xưa chữa bệnh cho mẹ cô. Nói gì thì nói, Lương Tư Nguyệt làm gì có tư cách mà oán trách nửa lời.

Nhưng con rùa có cái mai cứng rắn không có nghĩa là bên trong nó yếu đuối. Lương Tư Nguyệt chính là một con rùa như vậy. Hoàn cảnh bắt buộc cô phải rời xa nơi an toàn để đến với thành phố nhiều cạm bẫy này, nhưng Lương Tư Nguyệt hiểu rất rõ, bản thân con người có sống tốt hay không, không phải là chờ người ta ban phát, mà phải là tự mình giành lấy. Thế nên, ngay từ khi nhập học, cô đã bắt đầu tìm việc làm thêm, và cũng vì như vậy, một cách tình cờ mà cũng là duyên số, Lương Tư Nguyệt bước chân vào giới giải trí.

Không tiền, không người chống lưng, chỉ có nhan sắc nổi bật và một ý chí kiên định, đương nhiên khởi đầu chẳng có gì đáng nói cả. Lương Tư Nguyệt gia nhập một nhóm nhạc thần tượng cùng với cô bạn thân, hy vọng kiếm đủ tiền trang trải chi phí và giúp đỡ ba và bà ngoại.

Tham vọng của Lương Tư Nguyệt không nhiều, không có nghĩa là thực tế sẽ buông tha cho cô. Cái giới xô bồ thật giả lẫn lộn ai cũng biết diễn này đã quật cho cô gái nhỏ không còn manh giáp, bị ức hiếp, bị bắt nạt, bị chèn ép, đủ các thể loại, mà lý do còn cực kỳ vô lý nữa. Đi một vòng thật lớn, cuối cùng lại quay về điểm ban đầu, Liễu Du Bạch.

Nói một cách công bằng thì Liễu Du Bạch vốn không hề muốn có bất cứ quan hệ nào với cô bé này cả. Đầu tiên, cô là người mà bà mẹ kế kia đưa về nhà, ai biết có phải tay chân của bà ta dò xét anh hay không? Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ ban đầu mà thôi, khách quan mà nói, Liễu Du Bạch với con mắt khá tinh tường của một nhà tư bản điển hình, anh nhìn ra được tố chất của Lương Tư Nguyệt. Nhan sắc không cần phải bàn cãi, ngay cả cái tính cách ương bướng không chịu khuất phục số mệnh kia, cũng rất đáng để anh rửa mắt mà nhìn.

Nhưng Liễu Du Bạch là ai? Ông trùm công ty điện ảnh nắm trong tay hàng ngàn minh tinh, một cô bé như vậy muốn anh để ý sao? Nằm mơ đi!

Ấy thế mà, cái miệng độc địa của anh cũng linh nghiệm ghê, Liễu Du Bạch thật sự phải “nằm mơ” rồi. Còn là rất nhiều “giấc mơ” về cô bé này nữa, từ năm mười mấy tuổi đó cho đến lúc trưởng thành.

Xuất phát từ hiểu lầm không đáng có, Lương Tư Nguyệt bị cấm sóng, nực cười ở chỗ cô chỉ là một nhân vật vô cùng nhỏ bé vô cùng tầm thường mà thôi. Cho nên cô gái nhỏ cảm thấy rất ấm ức.

Ấm ức thì làm sao? Đương nhiên phải tìm nơi trút rồi, nhưng mà bà ngoại tuổi cao, ba thì bận bịu, không nên để hai người lo lắng thêm nữa. Vậy tìm ai đây?

Cũng chẳng hiểu vì sao, trong tiềm thức của Lương Tư Nguyệt lại bất chợt xuất hiện bóng dáng của người đàn ông đó. Anh không hề dịu dàng, luôn dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để nói chuyện với cô, ấy thế mà cô gái nhỏ lại không hề phản cảm, ngay cả khi cô vẫn chưa hề phát hiện những việc làm “âm thầm tiện tay” của anh. Ngược lại là một cảm giác an toàn khá khó hiểu.

Lương Tư Nguyệt trẻ tuổi chưa trải sự đời không hề suy nghĩ sâu xa về cảm giác ỷ lại này, cô chỉ biết nếu như cô nói ra, Liễu Du Bạch chắc chắn sẽ không thờ ơ. Cứ như vậy, một người chẳng hiểu vì sao lại dựa dẫm, còn một người chẳng hiểu vì sao lại đồng ý không chút do dự, hình thành nên một sự ăn ý ngầm.

Sau khi được công ty điện ảnh của Liễu Du Bạch “thu nhận”, con đường của Lương Tư Nguyệt dường như đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều. Ngoài miệng anh chê cô nhỏ tuổi phiền phức, nhưng lại cứ “tiện tay” sắp xếp cho cô những kế hoạch hoàn hảo nhất. Trước mặt thì nói cô chỉ là một trong số hàng ngàn nhân sự dưới trướng anh, nhưng sau lưng lại âm thầm dặn dò trợ lý để ý chăm sóc cô. Nói đến trong ngoài bất nhất, Liễu Du Bạch là số hai thì không ai dám nhận số một.

Cũng may, Lương Tư Nguyệt tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ nhạy bén, tiếp xúc cùng anh lâu ngày, cô đã có thể “đọc hiểu” ý tứ đằng sau những lời nói lạnh nhạt và ánh mắt hờ hững của anh. Quan tâm người ta đấy, nhưng mà ngại. Thôi thì cứ để sẵn “bậc thang” cho anh, khi nào anh muốn xuống thì còn có sẵn mà dùng.

Cuối cùng, khi Lương Tư Nguyệt trong mờ mịt mà rõ ràng nhìn ra được tình cảm của người đàn ông kiêu ngạo này dành cho mình, cô gái nhỏ cũng rung động rồi.

“Cô Lương, cô còn quá nhỏ, tôi vốn muốn chờ một chút. Nếu cô không đợi được nữa, vậy thì, như cô mong muốn.”

“Không phải tôi không chờ được…”

Anh dừng lại, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, nở nụ cười mang theo vẻ bất đắc dĩ:

“Là anh không chờ nổi, được chưa?”

Anh không chờ nổi để có thể tự do thể hiện sự yêu thích của mình dành cho cô, không chờ nổi để có thể chính thức mang cô về bên cạnh mình, để không ai có thể ngấp nghé cô được nữa. Không chờ nổi một ngày nào đó cô trưởng thành thực sự sẽ chê anh lớn tuổi và không hợp thời.

Liễu Du Bạch không chờ nữa, xác nhận tình cảm xong là đánh nhanh rút gọn, mà Lương Tư Nguyệt cũng không phải kiểu con gái nũng nịu, được hời còn khoe mẽ. Cô biết tình cảm của mình dành cho Liễu Du Bạch từ rất sớm, chỉ là còn chút e ngại về phía anh, bây giờ anh đã “hai mặt năm bảy lời” như thế, đương nhiên nước chảy thành sông, thuyền sẽ cập bến.

Hai người ngọt ngào, tất cả đều vui, đặc biệt là hai người trợ lý. Nhìn cảnh nhân vật chính vờn nhau mà cứ giật mình thon thót, hai người mà buồn bực thì ai là người khổ? Chính là hai vị trợ lý này chứ ai. Thế nên, dưới sự phối hợp thần sầu của hai vị trợ lý tận chức tận trách, việc hẹn hò diễn ra hết sức tốt đẹp, cần đóng phim thì đóng phim, cần họp thì họp, rảnh rỗi thì lăn giường…, à, cái này thì để nói sau.

Thật ra, hai người ở cạnh nhau quan trọng nhất là gì? Là thoải mái, là thấu hiểu, là chở che, là tự nguyện hòa mình vào cuộc sống của đối phương. Không quan trọng tuổi tác, địa vị xã hội hay kinh nghiệm sống, chỉ cần là người đó, thì mọi khoảng cách đều có thể được san bằng.

Tên tiếng Anh của Liễu Du Bạch là An Đức Sâm, viết là Anderson, chỉ khác với Andersen một chữ “e”. Chính sự khác biệt này khiến cho Andersen là người viết nên câu chuyện cổ tích cho cả thế giới, còn Liễu Du Bạch chỉ viết nên câu chuyện cổ tích cho một mình Lương Tư Nguyệt mà thôi.

Life itself is the most wonderful fairy tale.

(Chính cuộc đời là câu chuyện cổ tích tuyệt vời nhất)

  • Andersen -

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đơm Hoa Kết Trái - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN