logo
REVIEW>> ĂN VẠ GIẤC MƠ CŨ
an-va-giac-mo-cu
Tìm truyện
Donate

ĂN VẠ GIẤC MƠ CŨ

Độ dài: 29

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 274

Giới thiệu:

Phòng Tư Dung là một người xuất sắc nhưng bản thân cô không nhận ra, thường xuyên rơi vào cảnh tự hoài nghi chính mình, là một cô nàng ngây thơ ở trên trang mạng văn học nào đó nhờ tình yêu mà có tinh thần sáng tác.

Tiến vào giảng đường đại học, người chị em tốt lừa gạt cô, đăng ký cho cô tham gia một cuộc thi sáng tác văn học, tại cuộc thi tập trung những tay bút lão luyện này, cô đạt được giải thưởng hạng nhì.

"Đây là tia sáng hào quang của em, đường hoàng mà tỏa sáng rộng rãi hơn nữa, đừng cứ lúc nào cũng tự đặt giới hạn cho bản thân!"

Cứ như thế, Phòng Tư Dung đã tự bước ra khỏi vùng an toàn.

Bút danh của Phó Nghi Đường là Mọt Sách, là một nhân tài kiệt xuất của giới văn học, anh trúng tiếng sét tình yêu với Phòng Tư Dung, khi đứng trước cô - người con gái tự ti, anh tự mình che giấu hào quang của bản thân, bảo bọc gần như hoàn chỉnh, trên thực tế, đối với một cô gái không “toàn vẹn” như cô, anh không chỉ "nạp năng lượng” cho cô, mà còn nạp một cách đầy đủ.

"Phó Nghi Đường..."

Nghe cô gọi đầy đủ tên họ của mình, Phó Nghi Đường ngẩn ngơ trong giây lát.

"Anh có cảm thấy em phù hợp phát triển sự nghiệp viết lách này không? Anh nói xem, em có cần đổi sang một đường đua khác không nhỉ?" Cô hỏi với vẻ buồn bực sầu não.

Trái tim cô giống như chiếc áo khoác bị ngâm trong nước, nặng nề không sao tả nổi, anh có thể vớt nó lên rồi giúp em vắt khô nó không?

*

Mười tám tuổi, thiếu nữ Phòng Tư Dung bước chân vào ngưỡng cửa đại học, chào đón cô là cả một chân trời rộng mở, có háo hức, có thú vị, nhiều hơn cả chính là vạn câu hỏi tại sao của Phòng Tư Dung sẽ từ từ có được câu trả lời, rằng ở ngưỡng cửa trưởng thành, cô sẽ quyết định những gì cho tương lai của mình? Đi theo ước mơ hay con đường thực tế? Trở thành một nhà văn như ước mơ từ thuở bé hay ngày ngày cặm cụi làm một nhân viên văn phòng quẩn quanh bên các con số khô khan?

Có quá nhiều thứ để Phòng Tư Dung khám phá, vậy nên cô lựa chọn trước tiên sẽ đi theo lựa chọn của bản thân, tự thả lỏng chính mình và tự chiêm nghiệm.

Bề ngoài Phòng Tư Dung nổi bật, dáng vẻ xuất chúng của cô khiến nhiều người phải đưa mắt ngoái nhìn, cô vốn không phải người ngốc, ai cũng thấy rõ, chỉ duy nhất bản thân cô không cho là vậy.

Sự tự ti bên trong con người cô lại lớn mạnh hơn cô nghĩ, vì một bản thảo cô sẽ chỉnh đi chỉnh lại hàng chục lần, dù người khác đánh giá tốt, nhưng với Phòng Tư Dung không hề đủ, cô sợ bị người khác từ chối, lo lắng người khác cười chê… Giấc mơ nhà văn vốn là giấc mơ đẹp, vậy nhưng vô hình trung, trong tâm trí của Phòng Tư Dung, nó đã trở thành một gánh nặng, một áp lực đè nén cô khó phát triển.

Những tưởng mọi thứ sẽ đi vào ngõ cụt, định mệnh đưa đẩy, để vào ngày hôm ấy, Phó Nghi Đường được gặp cô, mang cô gái ẩn chứa sự tự ti do dự ấy lò dò từng bước đi đến nơi ngập tràn ánh sáng chói lọi.

Từ ngày quen biết Phó Nghi Đường, Phòng Tư Dung âm thầm lặng lẽ nới giãn giới hạn, với người con trai khác, cô sẵn sàng cho họ ánh mắt thờ ơ cùng suy nghĩ ngăn cách, ở cạnh Phó Nghi Đường, cô không còn là cô gái luôn mở miệng “Tôi không có hứng thú với phái nam” như trước, trên gương mặt mỹ miều của cô, mỗi một ngày tần suất nụ cười lại càng nhiều thêm…

"Tim em như hồ nước bị khuấy đảo, từ trong lành trở nên vẩn đục, từ phẳng lặng trở nên tràn ngập gợn sóng, một lúc sau lại lại khôi phục vẻ phẳng lặng và bình tĩnh. Anh tựa như người chưa từng bao giờ xuất hiện, chiếm đóng nơi đáy lòng của em, không ai biết, chỉ duy nhất một mình em cảm nhận được sự tồn tại của em.

Phó Nghi Đường, em muốn đem anh giấu trong thanh xuân của em, chờ ngày nào đó khi em già đi, sẽ lấy một hồi thanh xuân ra để hồi tưởng..."

Thiếu nữ miệng lưỡi tuy mạnh nhưng tâm hồn non mềm như nụ tầm xuân trong sương sớm, một lần rung động, cả đời ghi sâu tạc dạ…

*

Nếu hỏi Phó Nghi Đường, rằng trong những năm tháng tuổi trẻ tràn đầy sức sống kia, điều gì gây ấn tượng với anh hơn cả? Có lẽ anh sẽ không ngại ngần nêu ra hai cột mốc trong cuộc đời mình: Quen biết Phòng Tư Dung và cái ngày lộ bí mật với Phòng Tư Dung. Một bên như cánh cửa vừa được mở ra đưa anh tới cuộc sống mới, bên còn lại thì không khác gì ngõ cụt mà chính anh dại khờ bị tắc lại.

Phó Nghi Đường trưởng thành trong một gia đình có thể nói là chuẩn mực và yên bình, nhờ tình yêu thương của bố mẹ, Phó Nghi Đường của năm mười tám tuổi là chàng thiếu niên rạng rỡ ánh mặt trời, gương mặt anh luôn lấp lánh ánh sáng, thứ thần dược mà biết bao cô gái mơ mộng được chạm đến, anh là Phó Nghi Đường được người người chào đón, là vầng trăng sáng được nghìn vạn ngôi sao nhỏ vây quanh.

Chỉ duy nhất bản thân anh biết, thẳm sâu trong tâm hồn anh có một mảnh khiếm khuyết, mảnh ấy tuy rất bé, nhưng luôn có sức mạnh để nhắc nhở anh, con người anh không hề hoàn mỹ như trong suy nghĩ của mọi người.

Phó Nghi Đường nếm trải sự thành công từ khi còn rất sớm, sớm tới nỗi bản thân anh còn chưa kịp nhận ra và lập kế hoạch phòng bị, chính vì thế, anh bị vây hãm trong một sự kiểm soát đầy tình toán và nặng mùi tiền bạc.

Bạn bè và người thân đa phần chỉ biết đến một Phó Nghi Đường tài hoa xuất chúng, không ai biết, anh vốn còn là một người khao khát tự do và sự phóng khoáng, bó hẹp nhiều năm trong sự kiểm soát của người khác, chỉ duy nhất Phòng Tư Dung có thể nhận ra được con người thực sự của anh, dù chỉ qua văn phong và từng con chữ của anh.

Ngày Phòng Tư Dung đón nhận tình cảm của anh, anh cứ ngỡ trên đời này không còn gì hạnh phúc hơn nữa. Hai tâm hồn tình nguyện hòa quyện vào nhau, tình nguyện lấp đầy những khiếm khuyết của nhau.

Nhưng,

Đời người lại vốn là bí ẩn không một lời hồi đáp, ẩn chứa ngàn vạn những khúc khủy hệt như bản hòa ca với nhiều nốt thăng trầm. Lúc người ta hạnh phúc đồng thời cũng là thời điểm con tim yếu đuối nhất, vậy nên bất kỳ một cú đánh chí mạng nào cũng dễ dàng khiến họ gục ngã.

Liệu rằng sóng gió giữa ngày hạnh phúc có thể trôi đi? Mây đen sẽ tan biến và nhường lại ánh sáng của ngày mới ngập nắng ấm? Người trưởng thành không phải chỉ được nhận biết bằng số tuổi, mà còn ở tinh thần và kinh nghiệm. Cột mốc đầy sóng gió này không chỉ mang tới bài học cho một Phòng Tư Dung trong lòng đầy hoài nghi, tự ti mà còn là sự trải nghiệm trong cách yêu thương và bày tỏ Phó Nghi Đường.

*

“Ăn vạ giấc mơ cũ” là một tựa truyện sẽ khiến bạn phải tò mò, từ đó đi từng bước tìm hiểu và cảm nhận. Giấc mơ cũ ở đây có thể nói là toàn bộ kí ức về quãng thời gian tuổi trẻ vô lo vô nghĩ của Phòng Tư Dung và Phó Nghi Đường.

Hai con người - hai bản thể xa lạ, vô tình gặp nhau trên đường đời, họ hấp dẫn lẫn nhau, cùng trao nhau thứ tình cảm ngây ngô đầu đời đáng yêu. Hai người họ cũng không thực sự hoàn mỹ như họ vốn được miêu tả, mỗi một người đều chất chứa tâm sự riêng.

Tình yêu có thể ví như một nguồn năng lượng, tiếp thêm sức mạnh cho một người khi họ yếu đuối, xoa dịu tâm hồn cho một người khi họ cảm thấy bị tổn thương, khi thật sự là một nửa của nhau, dù có xa cách bởi không gian và thời gian, tình yêu đều có thể hóa giải mọi điều mâu thuẫn.

Nếu bạn đang trong lúc rối rắm cần lắm một sự giải tỏa, bạn có thể đọc câu chuyện này, chuyện không quá dài, tình tiết không quá vĩ đại, ngược lại còn khá thực tế và gần gũi, biết đâu, sau khi đọc xong, bạn lại tìm thấy sự thư thái?

“Chỉ duy nhất loại hoa nhài trắng muốt kia

Nở rộ dưới ánh trăng non màu hổ phách

Cho dù đã mất hết sức mạnh để yêu

Em cũng không bao giờ sợ hãi

Em sẽ không bao giờ tuyệt vọng” *

____

*: Trích bản dịch bài hát “Hoa trong mộng” của Trương Thiều Hàm

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN