logo
REVIEW>> A LƯỜI
a-luoi
Tìm truyện
Donate

A LƯỜI

Độ dài: 16

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 200

Đây là một câu chuyện mà ngay sau khi đọc xong chương đầu tiên, có lẽ bạn sẽ phải cảm thán: Đúng là muốn lười thì cũng phải có tiền thì mới lười được.

A lười là một Alpha đẹp trai, gia giáo, nhà không chỉ giàu nứt nứa đổ vách mà còn có cơ. Ở cái tuổi còn rất trẻ, anh đã là người duy nhất đứng sau một trong những gia tộc lâu đời và hùng mạnh nhất Đế quốc, nắm vai trò quan trọng trong việc quyết định những chính sách và luật lệ quan trọng. Nếu chỉ nghe qua những thông tin như vậy về A lười, chắc hẳn nhiều người sẽ vô cùng ngưỡng mộ và nghĩ: Omega được kết đôi với anh quả là phúc ba đời.

Thế nhưng thực tế lại không hẳn là như vậy.

Không phải tự nhiên anh được gọi là A lười, vì anh quả thực là một người vô cùng, vô cùng biếng nhác. Vì có chuyên gia kinh tế, người máy thông minh, có thể họp và xử lý công việc từ xa, A lười không phải lo đến chuyện phải ra khỏi nhà. Anh chỉ nằm dài cả ngày trên sô pha hoặc giường, đến đi vệ sinh cũng có người máy nâng vòi voi xì giúp, lau sạch và mặc quần vào cho. May mà chiếc sô pha yêu quý của A lười là sô pha hiện đại, có chế độ mát xa, bảo vệ cơ nên anh mới không bị liệt vì nằm quá nhiều. Thế nhưng dù máy móc có hiện đại đến mấy thì cũng không thể làm bạn đời với anh được, vậy nên A lười quyết định nhờ vào hệ thống ghép đôi của Đế quốc để tìm người về ở chung nhà (hiểu đơn giản thì giống mấy app hẹn hò từ xa á).

Và thế là anh gặp O đẹp.

O đẹp là một Omega rất dịu dàng, chăm chỉ và thông minh. Như thể vì muốn se duyên cho cậu và A lười nên ông trời đã cho cậu tất cả những đặc điểm và đức tính mà vào lúc hai người gặp nhau, A lười không có vậy. A lười là người mà phải đưa tay lấy đồ ăn bỏ vào miệng thôi cũng thấy ngại, O đẹp lại là người có thể kiên nhẫn mỗi ngày, chiều chuộng đút ăn cho ông chồng nhà mình. A lười là người thà uống dịch dinh dưỡng suốt đời chứ không muốn lăn vào bếp, O đẹp lại nấu ăn cực kỳ ngon, thậm chí trước khi đi công tác cậu còn chu đáo làm đủ món để vào tủ lạnh cho anh, dặn anh thấy đói thì bảo người máy lấy ra giúp.

***

“Đợi đến khi O đẹp ăn xong rồi, A lười mới tắt game, vừa xem phim, vừa trò chuyện với O đẹp.

Thỉnh thoảng há mồm: “A…”

Được đút một muỗng đồ ăn, nhai xong rồi lại há mồm: “A…”

“Anh thích đồ ăn hôm nay.” A lười nói.

O đẹp đút cơm cho anh, dùng cái muỗng múc đầy một thìa đồ ăn trong bát cho A lười.

“A nhoằm.” Lại ăn xong một ngụm.

A lười nói: “Hình thức ở chung của tụi mình như vậy có sẽ gây cho em chênh lệch tâm lí thật lớn không? Dù sao các Alpha khác luôn là bình tĩnh chín chắn…”

O đẹp im lặng một lát: “Hơi có chút, nhưng mà em sẽ chóng quen thôi.”

A lười: “Em có thể quen được là tốt nhất, nếu như em chê anh, không muốn ở cùng anh nữa, thì cũng phải nói thẳng với anh, không thể cắm sừng trên đầu anh, biết chưa?”

***

Dù gặp nhau thông qua hệ thống ghép đôi, thế nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cả A lười lẫn O đẹp đều nảy sinh tình cảm với đối phương.

O đẹp vẫn như mọi khi, bày tỏ tình yêu của mình bằng cách quan tâm và chăm sóc A lười.

Còn A lười… vì anh quá lười, nên cũng không biết phải làm gì để bày tỏ tình yêu với O đẹp.

Cuộc sống hàng ngày của A lười và O đẹp rất chi là hạnh phúc thuận hoà, tuy nhiên vì cái tính làm biếng của A lười mà đã có không ít những tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Ví dụ, có lần hai người họ chuẩn bị lăn giường, A lười lại kinh hoàng phát hiện ra vì lâu ngày không dùng, vòi voi của mình không “đứng” lên nổi. Hay một lần khác khi O đẹp ra ngoài đã làm bánh sẵn cho A lười, nhưng sợ anh lười ăn nên xâu bánh vào một sợi dây treo trên cổ, để A lười có thể cúi đầu gặm luôn…

Thật ra, trước kia A lười không phải là A lười, không phải là một người chỉ thích ru rú trong nhà, ngại gặp người khác, có xu hướng phản xã hội, mà là một người bình thường hạnh phúc như bao người, có ba mẹ và anh trai luôn cưng chiều mình hết mực. Thế nhưng ngay vào ngày sinh nhật anh, có một biến cố khủng khiếp ập đến (mình xin phép không tiết lộ thêm nội dung truyện) khiến anh suy sụp và trở thành dáng vẻ như khi gặp O đẹp.

“... anh bị trầm cảm nặng, anh không muốn trị.” - A lười đã nói như vậy đấy. Một người phải chịu thương tổn nặng nề đến đâu mới chấp nhận buông xuôi, không muốn chữa trị cho mình nữa? Và sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng và kiên trì ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua những tháng ngày tưởng như sung sướng (vì được quyền lười biếng) nhưng thực chất là nhàm chán và đầy ám ảnh này?

Chính vì thế nên mình rất thích O đẹp, bởi vì cậu rất dịu dàng, rất bao dung, rất nhân hậu. Không  phải ai cũng có kiên nhẫn và có thể thật lòng thật dạ đến thế với một người như A lười. Chính sự chăm sóc tỉ mỉ và tình yêu của cậu đã giúp anh cảm thấy mình thật sự muốn sống trở lại. Anh học cách thay đổi, dù quá trình thay đổi ấy có chậm chạp, nhưng như một cái cây trụi lá sau cơn bão tuyết lạnh lùng, bây giờ đang gắng sức bung nở những hiện thân màu xanh của sự sống, A lười đã chấp nhận hé cửa để ánh sáng tràn vào thế giới nội tâm tối tăm của mình.

Với mình, A lười là một bộ truyện chữa lành rất hay, cốt truyện mới lạ, hành văn dễ chịu. Câu chuyện này khiến mình cười nhiều vì sự lười biếng của A lười, cũng khiến mình rớm nước mắt khi biết câu chuyện đằng sau và vết thương trong lòng anh, rồi khiến lòng mình thấy ngọt ngào khi được dõi theo tình yêu của A lười và O đẹp.

Thêm vào đó, độ dài của truyện khá ngắn gọn, vừa phải, thích hợp để đọc thư giãn vào một ngày cuối tuần như hôm nay. ^^

__

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mr.Downer

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN