logo
REVIEW>> 0852
0852
Tìm truyện
Donate

0852

Tác giả:

Giải Tổng

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 1

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 142

Trước khi vào t ù, ai cũng có tên gọi riêng, nhưng sau khi vào t ù, chỉ còn số hiệu. Bởi vì những người vào t ù, dù là bất cứ lý do gì, cũng đã không còn là một bản thể hoàn chỉnh nữa.

Số hiệu 0852, trước khi vào t ù, tên là Lục Cường.

Người cũng như tên, mạnh mẽ, ngang tàng. Lúc mới vào còn suýt bị bạn t ù g iết c hết mấy lần. Nhưng vì bản chất gai góc bên trong, cùng với sự trợ giúp của một người biết phân biệt phải trái, anh vẫn sống, cho đến ngày gặp được Lô Nhân.

Người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp đó, còn không dám ngẩng đầu nhìn anh một cái nào. Nhưng Lục Cường lại đặc biệt ghi nhớ. Vóc dáng đó, vòng eo đó, thật muốn cmn ôm một cái.

Khúc nhạc đệm thoáng qua trong t ù, Lô Nhân không muốn để lại chút nào. Vì công việc cô phải đến đó, chịu đựng ánh mắt của người đàn ông 0852. Cũng may, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Con người mà, sống hôm nay đừng đoán trước ngày mai. Lô Nhân sống hai mươi mấy năm lặng lẽ, chịu thương chịu khó chăm chút cho mối tình của mình đến ngày đơm hoa kết trái, chẳng bao giờ ngờ được ngày kết hôn lại bị đôi gian phu dâm phụ đó đánh thẳng vào mặt. Cũng giống như khi cô mặc bộ váy cưới xông vào màn mưa, đâu ngờ rằng lại xông vào một thế giới khác, là thế giới mà Lục Cường tạo ra cho cô.

Mãi cho đến thật lâu sau này, Lô Nhân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nhớ rõ con số 0852 đến như vậy. Có lẽ trên người Lục Cường có một loại hơi thở nào đó, bao vây cô, cuốn lấy cô đến mức không thể nào bỏ qua được. Thật đúng là lưu manh không ai bằng.

Nhưng mà lưu manh có cái hay của lưu manh, thích là nhích, không cần nói nhiều, không cần ra vẻ đạo mạo làm gì. Lục Cường sau khi ra t ù có lẽ có nhiều kế hoạch, hoặc giả chẳng có kế hoạch gì sất, nhưng chính vì cuộc gặp mặt ngắn ngủi hôm đó, khiến anh chợt nhận ra con đường mà mình muốn đi. Cái váy cưới cô mặc hôm đó không dành cho anh, nhưng dáng người đó, trái tim đó, nhất định phải là của anh.

Lô Nhân huỷ hôn. Cô sống bao nhiêu năm chưa bao giờ nhục nhã như vậy. Bị người đàn ông bên cạnh mình 5 6 năm cắm sừng, còn bị đòi lại nhà tân hôn. Nhưng tất cả những điều này lại không đáng sợ bằng miệng lưỡi của những người xung quanh. Lô Nhân sống dè dặt một đời, không muốn bị ai mang ra bàn tán. Đã vậy, còn gặp phải tên đàn ông thô kệch bám riết không buông Lục Cường. Lô Nhân cảm thấy quá mệt mỏi.

Con người anh ta thật đáng ghét. Làm đâu không làm lại cứ đến làm bảo vệ khu nhà của cô, đã biết cô sợ hãi rồi mà cứ lởn vởn xung quanh, cứ gặp là phải trêu chọc cô cho bằng được. Lô Nhân rất là bực mình.

Bực mình thôi, chứ không ghét. Bởi vì tuy anh ta phiền, nhưng anh ta không xấu, Lô Nhân hiểu được Lục Cường thích mình.

Nhưng Lô Nhân là một người phụ nữ yếu đuối, cô không biết Lục Cường thích mình vì vẻ ngoài hay là vì bản tính của anh vốn như thế. Cho nên cô sợ. Một người đàn ông nho nhã lễ độ còn có thể làm ra chuyện đáng khinh như thế, thì một người thô kệch, còn có tiền án ở t ù như anh, liệu có mấy phần an toàn?

Thực ra, Lục Cường hiểu được nỗi lo của Lô Nhân, anh biết quá khứ của mình khiến cô sợ hãi, cũng biết tính tình của cô mềm mại dịu dàng không chịu nổi gió mưa. Nhưng ngặt một nỗi anh lại cứ thích cô như thế. Làm sao đây?

Trước sự tấn công vừa mềm vừa cứng, miệng thì nói lời vô lại nhưng tâm địa lại lành, Lô Nhân dần chấp nhận sự tồn tại của anh.

Chấp nhận anh, cũng có nghĩa là phải nghĩ đến tương lai cùng anh. Và cũng có nghĩa là, phải chấp nhận quá khứ của anh.

Chỉ có điều Lô Nhân không ngờ, cái quá khứ mà nếu nói ra không một ai có thể chấp nhận nổi kia của Lục Cường, lại có nhiều uẩn khúc đến thế. Sau khi biết được sự thật, Lô Nhân đột nhiên không còn thấy sợ hãi nữa. Anh lưu manh là thật, anh giang hồ cũng là thật, nhưng anh không đốn mạt.

Lô Nhân dũng cảm đặt bước chân đầu tiên vào thế giới của anh. Cô nhận ra rằng bản thân đã yêu người đàn ông ương ngạnh này mất rồi. Chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng cô muốn có tương lai cùng với anh, cùng với người mẹ hiểu lầm anh suốt bao năm qua. Chỉ có một Lô Nhân dịu dàng thấu tình đạt lý mới có thể khiến gia đình tan vỡ ấy gắn kết một lần nữa.

Những tưởng mọi việc đã có thể kết thúc êm đẹp như vậy. Nhưng không.

Con người ai cũng phải trả giá cho lỗi lầm của mình, và không một ai có thể thay ai gánh vác hậu quả mà mình gây ra. Sáu năm trước, Lục Cường vì áy náy đã gánh tội thay người ta, chỉ mong cầu một cuộc sống yên ổn sau khi mãn hạn t ù, nhưng người ta nào có tha cho anh.

Anh giống như quả b om n ổ chậm, bất cứ khi nào cũng có thể khiến người đó thịt nát xương tan, cho nên việc diệt trừ anh là điều tất yếu. Lục Cường vốn không sợ. Anh làm lưu manh nhiều năm, chỉ có anh không muốn, chứ không có gì anh không làm được. Người kia cũng biết, cho nên thay vì đụng anh, bọn chúng đụng Lô Nhân.

Một lần đụng này, hoàn toàn kích thích quả b om Lục Cường. Chọc anh anh có thể nhịn, nhưng chọc vào đầu quả tim anh, anh mà nhịn nữa thì anh không phải Lục Cường.

Sau khi sắp xếp xong cho Lô Nhân và mẹ già, Lục Cường đi làm chuyện mà lẽ ra anh phải làm từ sáu năm trước. Muốn cá c hết lưới rách sao? Cá chắc chắn phải c hết, lưới rách thì anh vá lại là được.

Kẻ thủ ác năm xưa nhận bản án xứng đáng. Lục Cường lần thứ hai vào t ù.

Nhưng lần này không mờ mịt như lần trước nữa. Anh có người để mong nhớ, có người chờ đợi. Không phải một, mà là hai.

Anh có niềm tin vào cuộc sống, và một tương lai đáng mong chờ.

Lục Cường ương ngạnh một đời, tất cả dịu dàng chỉ dành cho Lô Nhân. Lô Nhân yếu đuối một đời, chuyện dũng cảm nhất chính là yêu Lục Cường.

Bởi vì anh nói, hễ Lô Nhân khóc, cmn mọi lỗi lầm đều là do anh.

***

Có lẽ câu chuyện này đã quá nổi tiếng rồi, mình sẽ không nói thêm về sức hấp dẫn của 0852 nữa. Nhưng có một điều các bạn còn chưa biết, trong lần xuất bản này, 0852 được dịch rất xuất sắc, từ những câu thoại mang đậm tính “anh chị” của Lục Cường, những câu nói thả thính “cục súc mà chân thành”, cho đến những cảnh nóng bỏng của hai người, đều được khắc hoạ cực kỳ tinh tế.

Ngoài ra còn có hai ngoại truyện viết về hai đứa con của họ, một cô con gái ra đời khi Lục Cường còn đang ở trong t ù, và một cậu con trai sau đó mấy năm. Không thể nói nhiều hơn, chỉ có thể tiết lộ một chút về tính chiếm hữu bá đạo của Lục Cường dành cho con gái, và cái nết của anh con trai, ừm, đại khái là… y như cha nó.

___

*Ảnh bìa sách xuất bản

BÌNH LUẬN